Vô Ưu ngồi ở bên bàn cơm, vừa ăn vừa hí hoáy viết, còn không quên cười khúc khích.
Là tin tốt hay tin xấu??
Vô Ưu nghĩ đến vẻ mặt đáng yêu của Phương Đông Dạ khi hỏi câu này, không nhịn được cười híp cả mắt. Dường như khi bày tỏ hết lòng mình, khoảng cách giữa hai người được rút gần hơn, cũng có thể cảm nhận được rõ ràng sự quan tâm.
Ha ha. . .
"Mẹ, mẹ lại đang nghĩ cách đối phó cha đấy hả?"
Nhạc Diễm nhìn thấy Vô Ưu đang viết kế hoạch tác chiến, tò mò hỏi. Lúc này Vô Ưu liền ôm tờ giấy vào trong ngực, nói:
"Con đừng có nghĩ đến chuyện làm Hán gian, mẹ sẽ không để con có cơ hội đó đâu!" Tư thế phòng bị của Vô Ưu như vậy, thật đúng là không có một chút tín nhiệm nào với Nhạc Diễm mà!
"Mẹ không nói thì thôi, nhưng con phải nhắc nhở mẹ, cẩn thận không lại chữa tốt thành xấu, dọa cha bỏ chạy đó."
Nhạc Diễm nói như vậy, mục đích là để Vô Ưu nương tay với Phương Đông Dạ, không ngờ lại đánh trúng điểm yếu của Vô Ưu. Sâu thẳm trong lòng cô vẫn không muốn kết hôn, mà nguyên nhân chính là cô sợ mình sẽ bị lừa gạt. Cô sợ tình cảm chưa được trải qua thử thách, cô không muốn đến lúc đó mình lại bị bỏ rơi giống như mẹ, đến cuối cùng lại phải sống những ngày đau thương buồn tủi.
Vô Ưu nghĩ vậy, nói:
"Nếu như thật sự bởi vì chuyện này mà dọa anh ta bỏ chạy, thì đây cũng không phải là chuyện không tốt!"
Vô Ưu nói xong, lại tiếp tục viết kế hoạch của mình. Lần này không chỉ đơn giản để trút giận, mà cô còn muốn lợi dụng cơ hội này để kiểm nghiệm Phương Đông Dạ, xem anh có thể giống như lời Nhạc Diễm nói, tình cảm đối với cô không đủ trải qua thử thách.
"Mẹ, mẹ sao vậy? Con nói bừa với mẹ thế thôi, mẹ đừng có tưởng thật. Cha đối với mẹ như thế nào, ai nấy đều nhìn thấy mà."
Nhạc Diễm vừa nói xong, Vô Ưu liền hỏi:
"Con đã khẳng định anh ta là cha con? Con biết từ khi nào?" Vô Ưu nói xong, nhìn Nhạc Diễm nghiêm khắc nói:
"Không muốn nói? Hiện tập gọi trước… Nói dối! Bây giờ mẹ ghét nhất là bị người khác nói dối!"
Xong đời rồi!
Nhạc Diễm lần này xem như đã thấy Vô Ưu trở lên “lợi hại” rồi. Trong lòng cậu bé không nhịn được mắng thầm mình ngốc nghếch. Cậu bé cứ cho rằng mình thông minh, có thừa khả năng đối phó với bà mẹ ngốc nghếch này, bây giờ thì hay rồi, cuối cùng đã biết được kết quả của việc khinh địch. Một lẫn nữa cậu lại rõ ràng, tại sao cha nói cậu vẫn chưa lớn.
..."Ngày đầu tiên đến đến Đài Bắc, con vô tình xem một chương trình trên TV!"
Nhạc Diễm im lặng một hồi rồi chọn cách trả lời thành thật. Suy nghĩ của cậu là, nếu đã bị phát hiện, thì nhân cơ hội này nói ra tất cả mọi chuyện cũng tốt. Nói dối rất mệt mỏi, hơn nữa cậu bé cũng không biết mẹ đã biết được bao nhiêu, cứ nói dối mù quáng, rất có thể sẽ vô tình động trúng họng súng.
"Đêm sắc khôn cùng!"
Vô Ưu nghe Nhạc Diễm nhắn đến từ “chương trình”, không nhịn được nghĩ tới chương trình mình đã xem qua trên mạng. Nhạc Diễm cúi đầu nói:
"Đúng vậy, là chương trình đó. Sao mẹ biết được? Mẹ đã xem qua rồi sao?"
Trước sự kinh ngạc của Nhạc Diễm, Vô Ưu gật đầu, cười nói:
"Đương nhiên, mẹ còn biết nhiều hơn con nghĩ nhiều. Cho nên, con nhất định phải thành thật khai báo hết mọi chuyện, tranh thủ lập công chuộc tội. Mẹ sẽ căn cứ vào biểu hiện của con, xử lý khoan dung cho con!"
Ách!
Xem quá nhiều phim truyền hình rồi!
Trong lòng Nhạc Diễm nghĩ thầm, nhưng cũng không đủ dũng khí nói thẳng ra. Cậu bé nói:
"Được, nhất định con sẽ nói hết những gì con biết, để tranh thủ sự khoan hồng của mẹ."
Tiếp đó, cậu bé đem toàn bộ sự tình từ đầu đến cuối kể cho Vô Ưu nghe. Từ chuyện cậu bé đi đến “Diễm” tìm Phương Đông Dạ, cho đến chuyện hai người liên kết với nhau để Vô Ưu vào “Trụ” làm. Chuyện Phương Đông Dạ ăn dấm chua, hạ thuốc ở phòng ăn công ty, để đuổi việc Hoắc Lãng. Chuyện sau khi nghe bà nội nói lý do cô không muốn kết hôn, Phương Động Dạ liền liên hệ với “Tử Thần”, hy vọng giúp cô hóa giải khúc mắc. Ngoài ra còn có chuyện, vì để trút giận cho cô mà hại Tiểu Hạ, rồi chuyện sắp đặt để cho “Tử Thần” suy sụp, vân vân…...
Lần này rõ ràng Nhạc Diễm đã đem tất cả các chuyện kể cho Vô Ưu nghe, không thiếu thứ gì. Vô Ưu nghe xong, vô cùng sửng sốt! Cô nằm mơ cũng không ngờ, Phương Đông Dạ sẽ vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy. Càng không ngờ nữa là, thì ra Phương Đông Dạ đã quan tâm cô đến như vậy.
"Mẹ, sau khi mẹ nghe xong, có phải mẹ cũng cảm thấy, cha làm như thế đều là bất đắc dĩ? Mẹ tha thứ cho cha đi!"
Nhạc Diễm thấy trên mặt Vô Ưu hiện lên sự cảm động, liền nắm bắt cơ hội xin tha cho Phương Đông Dạ. Vô Ưu quyết định thật nhanh lắc đầu nói:
"Không! Mặc dù anh ta làm tất cả những chuyện này đều là vì mẹ, nhưng cách làm của anh ta cũng hơi quá trớn rồi. Mẹ chẳng những không bỏ qua cho anh ta, mà còn nhân cơ hội này sẽ cho anh ta biết cái gì gọi là lý trí."
Vô Ưu nói như thế cũng có lý của cô. Cô không muốn mỗi lần Phương Đông Dạ ghen, lại hãm hại người ta giống như học trưởng – làm hại người ta xong đuổi việc. Cũng không thể bởi vì người ta đối xử không tốt với cô, rồi đẩy người ta vào con đường làm tình nhân của người khác! Điều này trong suy nghĩ của cô, quả thật là rất khó tin, không thể tha thứ được!
Sau đó, Vô Ưu không nói chuyện nữa, mà viết “roàn rọat” không ngừng lên giấy. Sau khi viết đến chữ cuối cùng, cô úp tờ giấy lên trên bàn, sau đó lấy bút đè lên trên, đứng phắt dậy nói:
"Mẹ đi đây."
Động tác của Vô Ưu làm cho Nhạc Diễm giật mình. Mà người đầu sỏ gây chuyện - Vô Ưu, vẫn đứng thẳng dậy, thu dọn lại đồ đạc, rồi đi qua gõ cửa nhà Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ xong xuôi đi ra, hai người cùng nhau xuống lầu, lên xe, chạy tới công ty.
"Cho em một triệu!"
Sau khi lên xe, câu đầu tiên Vô Ưu nói chính là câu này. Ngay tức thời Phương Đông Dạ không phản ứng kịp, nhưng sau một lúc suy nghĩ, anh nói:
"Được, lát nữa đến công ty anh sẽ viết chi phiếu cho em."
Mặc dù anh tò mò đến chết đi được, cô không phải có một triệu sao? Sao bây giờ còn đòi tiền? Nhưng anh không hỏi, bởi vì nhìn sắc mặt Vô Ưu không được tốt lắm.
Trên đường đi, Vô Ưu không nói thêm câu nào nữa. Tới công ty, sau khi nhận được chi phiếu, cô nói không để cho Phương Đông Dạ cự tuyệt:
"Hôm nay em xin nghỉ!"
Phương Đông Dạ gật đầu, trong lòng tràn đầy bất an, khiến anh không dám nói một câu nào.
"Em đi xử lý việc cho anh, cho nên, không được trừ lương!"
Phương Đông Dạ còn chưa nói có đồng ý cho cô nghỉ hay không, Vô Ưu đã lên tiếng tiếp rồi. Phương Đông Dạ lại gật đầu, không nói thêm câu nào. Vô Ưu xoay người đi ra cửa, vừa mở cửa đi ra ngoài, cô như nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu lại, nhìn Phương Đông Dạ nói:
"Đúng rồi. Tiền này là em dùng cho anh, cho nên em sẽ không trả lại. Nhưng mà, nếu như còn thừa em sẽ trả cho anh, ngược lại, nếu không đủ, em sẽ lấy thêm!
Dùng cho anh!
Phương Đông Dạ càng nghĩ càng không hiểu! Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hả!
Nhạc Diễm!
Phương Đông Dạ lập tức nghĩ ngay đến cơ sở ngầm của mình, cho nên, không chút chần chờ nhấc điện thọai lên gọi cho cậu bé, muốn hỏi xem rút cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cạch!
"Còn việc gì nữa sao?"
Phương Đông Dạ vừa bấm xong số điện thoại, không ngờ Vô Ưu lại đẩy cửa đi vào. Anh sợ tới mức theo phản xạ tự nhiên cúp luôn điện thọai. Vô Ưu nhìn thấy bộ dáng bối rối có chút đáng thương của anh, nghĩ thầm: Nói dối khổ thế đấy, ngay cả gọi điện cho con mình cũng phải lén lút. Không sai! Vô Ưu đoán chắc chắn Phương Đông Dạ sẽ gọi cho Nhạc Diễm để lấy thông tin mà.
Chỉ có điều, Vô Ưu rất tin tưởng, lần này Nhạc Diễm sẽ giúp cô. Bời vì Nhạc Diễm yêu bọn họ, cũng như bọn họ yêu cậu bé!
Nhạc Diễm đã nhìn thấy tờ giấy để sờ sờ trên bàn. Cô làm toàn bộ chuyện này đều là vì muốn tốt cho Phương Đông Dạ, cho nên, nhất định Nhạc Diễm sẽ ủng hộ cách làm của cô. Đối với hành động lần này của mình, Vô Ưu khẳng định khá chắc chắn.
"Em định nói với anh, trưa em không có ở đây, anh nhớ phải ăn cơm đó!"
Vô Ưu nói xong, nhìn Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ mỉm cười nói:
"Được."
Trước cái mỉm cười của Phương Đông Dạ, Vô Ưu đáp lại anh bằng nụ cười rạng rỡ, sau đó mới đóng cửa rời đi. Phương Đông Dạ đợi một lúc, xác định Vô Ưu sẽ không quay trở lại nữa, mới cầm điện thọai lên gọi cho Nhạc Diễm.
"Alo, học trưởng ạ. Em Vô Ưu đây. Bây giờ anh có thời gian không? Uhm, được. Lát nữa gặp!"
Sau khi Vô Ưu ra khỏi phòng tổng giám đốc, liền gọi điện cho Hoắc Lãng, hẹn được thời gian gặp mặt xong, cô cầm tờ chi phiếu vui vẻ đi xuống ngân hàng ở lầu dưới. Bảo vệ ngân hàng nhìn thấy Vô Ưu, hai mắt sáng lên, cười nói:
"Tiểu thư, lại là cô hả. Lần này cô lại có việc gì cần giúp sao?"
Vô Ưu thấy bảo vệ cười rất rạng rỡ, cũng cười nói:
"Cậu đoán xem!"
Người bảo vệ cười khe khẽ, đáp lại:
"Tôi không biết cô tới đây để làm gì, nhưng tôi chắc chắn lần này không phải tới rút một triệu."
Vô Ưu buồn bực hỏi:
"Tại sao?"
Trên mặt người bảo vệ lộ ra nụ cười rạng rỡ, nói:
"Bởi vì cách ăn mặc lần này của cô không giống như là đi cướp ngân hàng!"
"Ha ha. . . Lần trước thật sự tôi đã khoa trương đến như vậy sao? Thật ngại quá."
Nếu đổi lại là người khác, khi bị bảo vệ trêu kiểu này, nhất định sẽ tức giận. Nhưng Vô Ưu lại thấy chẳng sao cả, vì cô cảm thấy người bảo vệ này rất tốt. Lần đầu tiên gặp mặt cô đã cảm thấy hắn là người tốt rồi, cho nên Vô Ưu lắc đầu, cười nói:
"Đáng tiếc, cậu đoán sai rồi... Lần này tôi tới đây vẫn vì rút một triệu. Cậu xem đi!"
Vô Ưu vừa nói vừa chìa tờ chi phiếu ra trước mặt người bảo vệ. Người bảo vệ nhìn thấy hành động của Vô Ưu, mặt liền đổi màu, vội vàng kéo cô vào phòng khách quý, tránh cái nhìn soi mói của mọi người.
"Cậu làm gì vậy?"
Trước hành động đột ngột của bảo vệ, Vô Ưu có chút quái lạ.
"Alo, học trưởng ạ. Em Vô Ưu đây. Bây giờ anh có thời gian không? Uhm, được. Lát nữa gặp!"
Sau khi Vô Ưu ra khỏi phòng tổng giám đốc, liền gọi điện cho Hoắc Lãng, hẹn được thời gian gặp mặt xong, cô cầm tờ chi phiếu vui vẻ đi xuống ngân hàng ở lầu dưới. Bảo vệ ngân hàng nhìn thấy Vô Ưu, hai mắt sáng lên, cười nói:
"Tiểu thư, lại là cô hả. Lần này cô lại có việc gì cần giúp sao?"
Vô Ưu thấy bảo vệ cười rất rạng rỡ, cũng cười nói:
"Cậu đoán xem!"
Người bảo vệ cười khe khẽ, đáp lại:
"Tôi không biết cô tới đây để làm gì, nhưng tôi chắc chắn lần này không phải tới rút một triệu."
Vô Ưu buồn bực hỏi:
"Tại sao?"
Trên mặt người bảo vệ lộ ra nụ cười rạng rỡ, nói:
"Bởi vì cách ăn mặc lần này của cô không giống như là đi cướp ngân hàng!"
"Ha ha. . . Lần trước thật sự tôi đã khoa trương đến như vậy sao? Thật ngại quá."
Nếu đổi lại là người khác, khi bị bảo vệ trêu kiểu này, nhất định sẽ tức giận. Nhưng Vô Ưu lại thấy chẳng sao cả, vì cô cảm thấy người bảo vệ này rất tốt. Lần đầu tiên gặp mặt cô đã cảm thấy hắn là người tốt rồi, cho nên Vô Ưu lắc đầu, cười nói:
"Đáng tiếc, cậu đoán sai rồi... Lần này tôi tới đây vẫn vì rút một triệu. Cậu xem đi!"
Vô Ưu vừa nói vừa chìa tờ chi phiếu ra trước mặt người bảo vệ. Người bảo vệ nhìn thấy hành động của Vô Ưu, mặt liền đổi màu, vội vàng kéo cô vào phòng khách quý, tránh cái nhìn soi mói của mọi người.
"Cậu làm gì vậy?"
Trước hành động đột ngột của bảo vệ, Vô Ưu có chút quái lạ. DĐ~L "Cô không sợ bị cướp hả?"
Đối với câu hỏi này, Vô Ưu có chút kỳ quái, nhưng vẫn thật thà lắc đầu, sau đó nói:
"Không có nha. Sao vậy?"
Bảo vệ nhìn Vô Ưu, lộ ra nụ cười tươi rói như ánh mặt trời, nói:
"Bà chị à, cô đúng là người có mạng tốt nha!"
"Sao thế? Không bị cướp thì rất bất bình thường sao?"
Đối với vấn đề của hắn, Vô Ưu cảm thấy khá kỳ quái. Mà bảo vệ gật đầu, sau đó nói khẳng định:
"Đúng vậy, rất bất bình thường, hơn nữa còn là phi thường bất bình thường! Đi rút một triệu lại có thể dũng cảm nói to như cô. Đúng là lần đầu tiên tôi gặp. Cô ung dung như thế này, ngược lại tôi có cảm giác cô như lần trước còn bình thường hơn đó."
Ách?
Vô Ưu nhíu nhíu mày, lo lắng nhìn ra bên ngoài, sau đó hỏi:
"Ý của cậu là, có thể tôi đã đánh động đến kẻ trộm?"
Bảo vệ nghe Vô Ưu nói xong, lắc đầu sau đó uốn nắn:
"Phải nói là, vừa rồi cô làm như vậy rất có thể đã bị bọn cướp theo dõi!"
"Không phải là cậu đang dọa cho tôi sợ đó chứ. Tôi nhìn không thấy người nào giống cướp cả nha!"
Vô Ưu nói xong, đổi lại là nụ cười thật to của bảo vệ, hắn nhíu mày hỏi:
"Bà chị, cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Vô Ưu trả lời không chút e dè:
"Sắp ba mươi rồi, sao vậy?"
Bảo vệ có chút bất ngờ trước cái “tuổi già” của cô, nhưng hắn vẫn nói tiếp ý của mình:
"Cô sống đến ngần này tuổi rồi, thế đã nhìn thấy trên mặt tên cướp nào khắc chữ đó chưa?"
Không có!
Vô Ưu ngẩng đầu nhìn bảo vệ, tin tưởng hỏi:
"Vậy tôi nên làm gì bây giờ hả? Không lấy tiền nữa sao?"
Bảo vệ nhìn Vô Ưu cười nói:
"Không cần thiết phải như thế. Lát nữa tôi sẽ hộ tống cô về là được rồi."
"Cậu?"
Vô Ưu rất không nể mặt, nhìn cậu bảo vệ từ trên xuống dưới đánh giá. Trong mắt cô thể hiện rõ sự không tin tưởng, mà người có mắt chỉ cần liếc một cái đều có thể nhìn ra. Cậu bảo vệ kia cũng không phải là người ngốc, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Vô Ưu, khuôn mặt tuấn tú có chút ngây thơ của hắn hiện lên bất mãn, diễn»đàn»Lê»Quý»Đôn nói:
"Sao nào? Tôi không được sao?"
Cậu bảo vệ tự ái hỏi khiến Vô Ưu không nhịn được bật cười nói:
"Chú em, tôi nghĩ nếu như thật sự gặp phải bọn cướp, có khi cậu lại vẫn giống như lần trước, nhanh chóng ngồi sụp xuống đầu tiên ấy chứ!"
Bảo vệ nghe Vô Ưu nói xong, mặt thoáng cái đã đỏ lên,hắn xấu hổ giải thích:
"Đó là ngày đầu tiên tôi đi làm, cho nên. . ."
Vô Ưu nói không chút khách khí:
"Vậy nếu hôm nay gặp chuyện như thế, cậu sẽ không như vậy nữa sao?"
Chưa kể đến việc, mặc dù Vô Ưu nói chuyện có chút không kiêng nể, nhưng lời cô nói đều là sự thật. Ngay cả người yêu tiền hơn mạng như cô, có tinh thần trọng nghĩa siêu cường, mà khi gặp chuyện nguy hiểm cũng phải sợ hãi mà ngồi sụp xuống rồi. Cô không tin cậu thanh niên mới ra đời như người bảo vệ này lại không sợ!
"Tôi… thôi bỏ đi. Để tôi tìm người bảo vệ khác hộ tống cô về."
Cậu bảo vệ nói có chút thất vọng. Vô Ưu cười nói:
"Đó cũng là một chủ ý không tồi, nhưng tôi thích cậu đưa về hơn."
Nghe Vô Ưu nói xong, khuôn mặt đang buồn bực của cậu bảo vệ thoáng cái đã xuất hiện nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời. Hắn cười xác nhận:
"Thật không?"
Vô Ưu gật đầu, nói:
"Đương nhiên."
Tiếp theo, Vô Ưu tiến hành làm thủ tục rút tiền. Bảo vệ cũng đã được phê chuẩn hộ tống Vô Ưu về.
"Cậu chắc chắn là sẽ mặc như thế này sao? Điều này sẽ rất dễ làm người khác chú ý đó!"
Vô Ưu nhìn bộ đồng phục bảo vệ rực rỡ của cậu thanh niên hỏi. Hắn cười nói:
"Không phải công ty cô ở lầu trên sao? Chắc là không có vấn đề gì chứ."
Vô Ưu lắc đầu, nói:
"Không phải, tôi muốn vào quán “Cà phê Thượng Đảo” ở chỗ quẹo kia, hơn nữa, sau khi vào đó một lúc, nếu như vẫn còn tiền, có thể tôi sẽ đi nơi khác nữa!"
Ách?
"Vậy, vậy để tôi thay bộ đồ khác là được rồi. Nếu không mặc như thế này thực sự sẽ khiến người khác chú ý!"
Vô Ưu gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Vì vậy, cậu bảo vệ nói Vô Ưu ngồi ghế salon chờ mình, còn hắn vào thay quần áo. Chờ cậu bảo vệ thay xong quần jean, áo Tshirt, giầy thể thao đi ra, Vô Ưu cười nói:
"Nhìn cậu giống như học sinh nha."
Hắn nhún nhún vai nói:
"Sắp tốt nghiệp rồi. Đúng rồi, tôi nhớ rõ tên cô là Vô Ưu, nhưng cô vẫn chưa biết tên tôi."
"Đúng vậy nha. Cậu tên gì?” Vô Ưu tự nhiên hỏi. Cô rất thích chàng thanh niên đẹp trai, cực kỳ rạng rỡ này. Hắn trả lời:
"Tôi là Đường Tiếu. Năm nay 23 tuổi, nhờ cô chỉ giáo thêm."
Vô Ưu nhìn sự vui tươi của cậu thanh niên bắn ra bốn phía, sảng khoái nói:
"Không dám, không dám."
...
Vô Ưu vừa đi xong, Nhạc Diễm không thể chờ được vội vàng chạy đến chỗ Vô Ưu đã ngồi, sau đó cầm bản kế hoạch tác chiến ở trên bàn lên!
Thứ nhất, trước tiên phải từ chối lời cầu hôn của anh ta, để cho anh ta phải chờ. Gạt mình, lại còn muốn nhanh cưới mình về! Làm gì có chuyện được lợi như vậy!
Thứ hai, liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác, khiến anh ta phải ghen, cho chua chết anh ta đi, để xem sau lần này anh ta còn dám chọc vào mình nữa không!
Thứ ba, giả vờ như vô tình quyến rũ anh ta, lúc anh ta bị mình hấp dẫn không kiềm chế được nữa, thì mình sẽ dùng đôi mắt ngây thơ nhìn anh ta, quát dừng lại, để xem sau này anh ta có còn dám xem mình như kẻ ngốc nữa không!
Ghi chú: Trừ phi, chính anh ta chủ động nói thật! Khai báo rõ hành vi phạm tội, nếu không, sẽ bị hành hạ đến cùng.
Sau khi Nhạc Diễm đọc xong, trên mặt xuất hiện nụ cười thật to. Chỉ có điều cậu bé vẫn có chút buồn bực. Với chỉ số IQ của mẹ, đây có vẻ như là một bản kế hoạch không tồi. Tại sao mẹ lại ghi hết ra đây? Sao lại sợ cậu nhìn thấy? Không đúng nha, nếu đúng là như vậy, mẹ sẽ không tùy tiện để ở trên bàn như thế. Đây là thế nào hả?
Tại sao nha? Thật đáng suy nghĩ!
Nhạc Diễm buồn bực nghĩ. Cậu bé cầm tờ giấy trở về chỗ ngồi của mình, vừa ăn, vừa nghiên cứu. Nhưng lại vô tình phát hiện ra dấu vết ở khoảng trắng. Hai mắt cậu bé sáng lên, lật tờ giấy lại. Quả nhiên, mặt sau như cậu dự đoán, chi chít chữ. Đọc những dòng này trái tim Nhạc Diễm đập rộn lên.
Đầu tiên, giải quyết hậu quả thay anh ta. Phải giải thích rõ với học trưởng, Tiểu Hạ, Nhạc Khải.
Tiếp theo, tạm thời từ chối lời cầu hôn của anh ta. Trong khoảng thời gian trừng phạt đó, sẽ cho anh ta biết anh ta đã sai ở đâu. Sau đó để xem anh ta làm thế nào!
Cuối cùng, chờ đến khi anh ta không còn ăn dấm chua bậy bạ nữa, sẽ không động tí lại đập bể đi bát cơm của người khác, suy nghĩ, nói chuyện, hành động thực sự giống như người bình thường, hơn nữa phải chủ động nói thật với mình, mình mới cân nhắc đến lời cầu hôn của anh ta!
Mẹ thật sự đã chín chắn nha!
Đây là cảm giác của Nhạc Diễm sau khi đọc hết nội dung. Cậu bé thu dọn bàn xong, cầm tờ giấy nằm lên giường mình, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc. DĐ◊Lℓê◊Qquý◊Đđôn Cậu bé tự hỏi phải làm cách nào mới có thể giúp mẹ thực hiện được hết những nội dung trong đây. Nhạc Diễm thực sự khẳng định, mẹ cậu làm như vậy cũng giống như việc Phương Đông Dạ đã làm trước đây - khiến cho “Tử Thần” sụp đổ, là đều vì yêu. Cha yêu mẹ, cho nên mới thay cô trút giận. Mà mẹ vì thương cha, cho nên mới muốn giúp cha có thể bình tĩnh đối mặt với nhân sinh, chứ không phải là bạo lực!
Nhạc Diễm nhìn mặt sau của tờ giấy “đầu tiên”, “tiếp theo”, “cuối cùng”, lại nhìn mặt trước của tờ giấy “thứ nhất”, “thứ hai”, “thứ ba”, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ. Cậu bé có cảm giác, nếu như mang hai mặt này kết hợp lại với nhau, sẽ rất phong phú và đặc sắc, mà hiệu quả lại có thể tăng gấp rưỡi.
Reng reng reng………..
Là ai nha?
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Nhạc Diễm ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ. Mới 9h. Cậu bé nhảy xuống giường, vừa đi tới cửa chuông điện thoại đã tắt. Không phải là ai trêu đùa chứ? Nhạc Diễm nghĩ thế trở về trên giường, nhưng cậu bé vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, điện thoại lại vang lên...