Vô Ưu bước nhẹ nhàng đi vào tập đoàn ‘Trụ’. Nhưng khi đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc, cô lại sợ không dám bước tiếp. Cô không biết phải đối mặt với Phương Đông Dạ như thế nào, mặc dù chuyện ở trên giường anh không nhớ gì cả, nhưng còn chuyện về nụ hôn kia anh nhớ rất rõ nha! Nghĩ thế, Vô Ưu thật sự không có đủ dũng khí để đẩy cửa ra.
Quên đi, duỗi đầu một đao, rụt đầu cũng một đao.
Vô Ưu cắn nhẹ môi, đưa tay đẩy cánh cửa ra, trong lòng cầu nguyện Phương Đông Dạ đừng đi làm. Chỉ có như vậy, cô mới có thể tránh được cái cảm giác xấu hổ này. Đáng tiếc, vận của cô không tốt như vậy. Cánh cửa vừa đẩy ra, đã nhìn thấy luôn khuôn mặt tuấn tú của Phương Đông Dạ.
Phương Đông Dạ ngẩng đầu, nhìn ra cửa, mỉm cười với Vô Ưu. Nhìn dáng vẻ như đang cố ý chờ cô.
"Ha ha, chào tổng giám đốc."
Vô Ưu sau khi chào hỏi xong, liền muốn quay trở về chỗ ngồi của mình, nhưng lại không ngờ, không nhìn thấy chiếc bàn của mình đâu. Cô buồn bực quay đầu nhìn về phía Phương Đông Dạ, trên mặt thể hiện rõ sự khó hiểu, cùng hốt hoảng.
Phương Đông Dạ cười nói:
"Đừng hiểu lầm. Tôi chỉ có cảm giác, sau khi chúng ta trải qua chuyện kia, em có vẻ ngại ngùng, cho nên để tránh việc em nhìn thấy tôi sẽ không được tự nhiên, làm ảnh hưởng đến công việc, tôi đã căn dặn mọi người chuyển cái bàn của em ra ngoài, đặt trong phòng thư ký!"
"Tổng giám đốc! Cái này..."
Vô Ưu không ngờ Phương Đông Dạ lại thẳng thắn như vậy, ngay sau đó ngược lại, càng thấy áy náy. Phương Đông Dạ lại cười nói:
"Không sao đâu. Tôi hiểu mà. Nếu không em cũng đã không né tránh tôi, đợi tôi cùng đi đến công ty rồi."
Phương Đông Dạ thản nhiên nhắc lại chuyện này, nhưng trong ánh mắt lại gợn lên một chút thương tâm. Vô Ưu càng thấy xấu hổ hơn. Nghĩ mình đã thật nhỏ nhen. Cô nhìn Phương Đông Dạ nói:
"Tổng giám đốc, tôi..."
Phương Đông Dạ không để cho cô có cơ hội nói tiếp, thẳng thắn nói:
"Không sao đâu. Tôi biết em là một cô gái tốt, cổ hủ. Để phát sinh chuyện như vậy, tôi rất xin lỗi. Nhưng mà, tôi muốn nói rằng, tôi cũng không biết chính mình tại sao lại làm như thế nữa. Có thể là do đã uống rượu. Tôi hy vọng em sẽ quên chuyện này đi, bởi vì, tôi thật sự rất quan tâm em, quan tâm tình bạn của chúng ta."
Vô Ưu nghe anh nói như thế, trên mặt lại càng áy náy. Không sai! Chiến lược của Phương Đông Dạ bây giờ chính là, lùi để tiến!!!
"Qua phòng thư ký đi. Thư ký Bùi đã sắp xếp xong xuôi cho em rồi đó."
Phương Đông Dạ nói xong, cúi đầu xuống, tỏ vẻ không muốn nói thêm gì nữa. Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ như thế, trong lòng khổ sổ, tràn đầy tự trách.
Nụ hôn kia cũng liên quan đến cô, nhưng cô lại đổ hết trách nhiệm lên người Phương Đông Dạ. Sáng không đợi người ta, cũng chẳng chào hỏi, liền chạy đi trước. Bây giờ, chẳng những người ta không trách cô, không sa thải cô, ngược lại còn quan tâm đến cô như vậy. Chỉ vì sợ cô xấu hổ mà đổi chỗ làm việc cho cô. Vô Ưu dù nghĩ như thế nào đi nữa, cũng cảm thấy mình rất quá đáng rồi.
Lúc đi tới cửa, cô quay đầu lại nhìn Phương Đông Dạ nói:
"Phương Đông Dạ, tôi cũng rất quan tâm tình bạn này của chúng ta. Buổi tối hôm đó, tôi cũng uống hơi nhiều, cho nên, chuyện đó sau này sẽ không nhắc lại nữa. Tôi cũng không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng tới tình bạn của chúng ta."
"Được."
Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu cười rộng lượng, không nói thừa nửa câu. Không hiểu tại sao, trong lòng Vô Ưu lại cảm thấy có chút không thoải mái. Nhưng thấy Phương Đông Dạ lại cúi đầu tiếp tục làm việc, không thể làm gì khác hơn đành đi ra ngoài đóng cửa lại. Vô Ưu ra ngoài rồi, Phương Đông Dạ mới ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa vừa đóng lại, lộ ra nụ cười tự tin.
Trước kia anh không thể tìm ra được vấn đề cốt lõi, là bởi vì anh quá xúc động. Bây giờ anh đã phát hiện ra ’bí quyết’, thì ra chuyện tình cảm, đôi khi cũng giống như chuyện kinh doanh vậy. Cho nên, lấy kinh nghiệm nhiều năm trên thương trường của mình, chỉ có phát triển không suy, tài giỏi có thừa, thì việc dẫn Vô Ưu vào giáo đường, căn bản chỉ là chuyện nhỏ.
"Ai da, thư ký trưởng. Không phải chị thật sự sẽ dành ra một chỗ rộng rãi như thế, cho một cô trợ lý quèn kia đó chứ!"
"Đúng vậy. Đây cũng quá khoa trương rồi. Như vậy, chẳng phải sau này chúng ta sẽ phải ngồi làm việc chen chúc hay sao?"
"Thư ký trường, tôi rất ít khi có ý kiến, nhưng mà lần này tôi cũng thấy thật quá khoa trương rồi!"
...
Vô Ưu vừa mới đi đến cửa phòng thư ký, đã nghe thấy những âm thanh kháng nghị của mọi người. Hơn nữa, rất dễ nhận ra, chuyện mà mọi người đang thảo luận, trọng điểm chính là cô. Thư ký trưởng Bùi Linh lúc này đang đưa lưng về phía cô, nên cô không biết phải mở miệng bắt đầu như thế nào. Mà những thư ký kia cũng đã nhìn thấy Vô Ưu, nhưng lại không hề che giấu thái độ của mình, ngược lại càng nói không nể nang.
"Công việc thư ký của chúng ta mặc dù không có cái gì đặc biệt hơn người, nhưng chúng ta dù sao cũng đại diện cho cả phòng thư ký. Nếu như chỉ vì một trợ lý quèn mà dành ra cả nửa căn phòng, để các nhân viên khác trong công ty biết được, thì họ sẽ bàn luận như thế nào đây. Hơn nữa, nếu truyền ra ngoài, để cho các công ty khác, hay truyền thông biết được, còn không biết có thể sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Điều này nhất định sẽ gây ra những vấn đề phức tạp, không đáng có cho công ty."
"Đúng vậy. Thư ký trưởng Bùi, Tổng giám đốc rất coi trọng chị. Chị hãy đi phân tích một chút cho tổng giám đốc nghe đi!"
"Đúng vậy, thư ký trưởng Bùi. Chị phải đi nói chuyện với tổng giám đốc mới được."
...
Vô Ưu nhìn thấy thư ký trưởng Bùi bị một đám thư ký bao vây, trong lòng tràn đầy áy náy. Cảm thấy đều vì tính bốc đồng của mình, mà khiến cho nhiều người phải khó chịu đến như vậy! Nhưng mà, câu nói kế tiếp của thư ký trưởng Bùi khiến cô nhận ra, chuyện cũng không hề đơn giản như cô đã tưởng tượng! Mà thật ra là tương đối nghiêm trọng.
"Tất cả câm miệng!"
Mặc dù thư ký trưởng Bùi luôn khiến cho người ta có cảm giác cô rất uy nghiêm, nhưng đây lại là lần đầu tiên Vô Ưu nghe thấy cô ấy lớn tiếng như vậy. Mà dựa vào những đôi mắt đang mở to, bộ dạng há hốc miệng giật mình của các thư ký kia, cũng có thể thấy được, các cô cũng bị sợ hết hồn trước sự tức giận của thư ký trưởng.
Sau khi tất cả mọi người đã bình tĩnh lại, thư ký trưởng Bùi nghiêm khắc nói với bọn họ:
"Tôi khuyên các cô sau này đừng bao giờ nhắc tới chuyện này nữa. Tôi nói thế là vì muốn tốt cho các cô thôi. Tổng giám đốc đã giao phó xuống, đối với chuyện này, nếu ai còn có dị nghị gì nữa, thì có thể viết đơn xin thôi việc luôn. Công ty tuyệt đối không giữ lại!"
Thư ký trưởng Bùi nói xong những lời này, lại càng khiến cho những người nghe thấy khiếp sợ, đặc biệt là Vô Ưu. Cô chưa bao giờ tưởng tượng qua, mọi chuyện sẽ thành như thế này.
"Tốt lắm, tôi cũng chỉ nói đến đây thôi. Mọi người đi làm việc của mình đi. Chọn cách chấp nhận mệnh lệnh, hoặc không thì nộp đơn xin thôi việc!"
Chấp hành mệnh lệnh? Nộp đơn xin thôi việc?
Mọi người không ngốc đến nỗi không biết lựa chọn như thế nào cho tốt. Tập đoàn ‘Trụ’ là công ty nào chứ? Tất cả mọi người đều chen chúc vỡ đầu mới vào được. Chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này mà xin thôi việc sao? Đương nhiên là không có khả năng đó rồi. Cho nên, các cô thư ký vốn đang còn nhiều ý kiến, trong lòng đầy căm phẫn, ngay lập tức, sự cáu kỉnh như đã không còn. Sau khi liếc mắt trừng Vô Ưu một cái, bắt đầu tiến hành sắp xếp lại bàn.
Thư ký trưởng Bùi nhìn mọi người đã bắt đầu chấp hành mệnh lệnh, trên mặt lộ ra nụ cười. Cô dĩ nhiên biết Vô Ưu đang ở phía sau cô. Vừa tới cô đã biết rồi. Nhưng để giúp cho Phương Đông Dạ lấy được vợ, cô cũng không ngại phải diễn cái trò này nha.
"Không được, lùi lại bên kia đi. Nhất định phải dành ra một nửa phòng mới được."
Sau một hồi chỉ huy thấy đã ổn, Bùi Linh cười nói:
"Được, cứ như thế là được rồi. Các cô giúp Vô Ưu sắp xếp lại đồ đạc một chút đi!"
Bùi Linh vừa nói, vừa quay đầu lại. Sau đó đương nhiên nhìn ra Vô Ưu đang đứng ở cửa rồi. Sau khi thấy Vô Ưu, cười nói:
"Ai da, Vô Ưu, đến đây lúc nào vậy? Sao không lên tiếng hả!"
Vô Ưu nhìn ra sự nhiệt tình của thư ký trưởng Bùi, cười nói:
"Vừa tới thôi!"
Thư ký trưởng Bùi thân mật đi đến kéo tay cô, dắt cô đến chỗ khoảng giữa, trong nháy mắt đã trở nên trống rỗng trong phòng thư ký, nói:
"Vô Ưu hả. Cô phải chịu chút ủy khuất rồi. Tổng giám đốc nói, hai ngày nữa sẽ cho lên kế hoạch xây một phòng làm việc đặc biệt ở đây cho cô."
Lúc đầu tới đây, cô chỉ sợ gây biết tiện cho phòng người ta, lại không ngờ, cư nhiên một mình mình, lại chiếm hẳn nửa căn phòng của phòng thư ký. Mà ở nửa phòng kia, có chừng đến chục cô thư ký đang ngồi chen chúc nhau. Thoạt nhìn thật sự rất kỳ quái đi. Sau khi nhìn thấy ánh mắt ai oán của những người đó, Vô Ưu lại càng thấy băn khoăn hơn. Bây giờ đáng cười rồi, còn định lên kế hoạch xây phòng làm việc cho cô nữa. Điều này làm sao cô có thể kham nổi đây! Còn ở đây thêm nữa, cô thật không còn mặt mũi nha.
Vô Ưu vội vàng nói:
"Thư ký trưởng Bùi, không cần như vậy đâu. Tôi chỉ cần một góc nhỏ là được rồi. Không gian lớn như vậy, tôi cũng không dùng hết được. Thật đó, chỉ cần có chỗ kê một cái bàn, để tôi làm việc thôi. Thật đó!"
Để cho thư ký trưởng Bùi tin lời cô, giọng của Vô Ưu khá chân thành. Nhưng, thư ký trưởng Bùi lại đi tới trước mặt cô, hạ thấp giọng nhắc nhở:
"Vô Ưu, công việc của cô không giống với người khác. Những thứ cô đụng vào, đều là thông tin tuyệt mật của công ty. Cho nên, không thể để cho những người khác có cơ hội thấy được. Cô hiểu không?"
Đúng vậy! Thư ký trưởng Bùi không nói cô cũng quên mất. Vô Ưu suýt nữa đã quên mất chuyện này. Cho nên, liền vội vàng gật đầu, không nói thêm câu gì nữa, cũng không thể làm gì khác hơn đành ngồi vào chỗ dành cho mình. Cảm thụ sự đãi ngộ khác nhau một trời một vực này.
Một mình cô một khu, chiếm hơn nửa phòng thư ký. Vô Ưu ngồi ở đằng đó, không phải có cảm giác sung túc, thoải mái mà là trống trải. So sánh với khu bên kia, một đám thư ký thật là thảm hại. Một đám người, mỗi người một bàn, xếp sát vào nhau. Có thể nói là, một chút không gian riêng tư cũng không có. Chỉ cần liếc mắt một cái, người bên này đã có thể nhìn thấy nội dung trên máy tính của mấy người bên kia.
Mặc dù trong lòng Vô Ưu cảm thấy rất có lỗi, nhưng cũng không thể nói thêm được lời nào. Không thể làm gì khác hơn đành cúi đầu ngẩn người. Sau đó lại nghe tiếng cãi vã của mấy cô thư ký bên kia!