"Tôi có muốn ức hiếp cũng không dám nữa a, cái chân đáng thương này của tôi đáng giá lắm đó."
Nói xong còn không quên dùng ánh mắt “xót xa” nhìn Vô Ưu. Lần này rút cuộc Vô Ưu cũng bị anh ta chọc cho cười.
Tiểu Hạ nhìn hình ảnh Vô Ưu cùng Nhạc khải cười toe toét, tức vô cùng. Cô ta không cam lòng định tiến lên, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Phương Đông Dạ đang ở lối cửa vào, cả người anh tản ra nồng đậm lửa giận. Sau khi thấy được cơn thịnh nộ của Phương Đông Dạ, Tiểu Hạ ngược lại lập tức thật cao hứng, không còn thấy tức giận nữa. Cô ta cho rằng, đây chính là cơ hội ông trời ban cho cô ta.
"Tổng giám đốc, đây là khăn choàng anh mua cho Vô Ưu sao? Thật đẹp nha."
Tiểu Hạ đi tới trước mặt Phương Đông Dạ, ra vẻ thanh thuần nói. Phương Đông Dạ cũng không thèm liếc cô ta lấy một cái, bởi vì trong mắt anh hiện giờ, chỉ thấy duy nhất hình ảnh Vô Ưu và người đàn ông khác đang trò chuyện rất vui vẻ.
Tức giận đi! Tức giận đi! Tức giận đi! Sau khi tức giận rồi, thì mất lòng tin hoàn toàn với cô ta đi.
Trong lòng Tiểu Hạ vô cùng vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại hòa giải:
"Tổng giám đốc, chúng ta qua đó tìm Vô Ưu đi. Cô ấy vừa mới nhảy mở màn với phó tổng giám đốc tập đoàn “Tử Thần”. Bây giờ đang ở bên kia nhi nghỉ ngơi."
Tiểu Hạ vừa nói xong, Phương Đông Dạ đưa ánh mắt hoài nghi nhìn cô ta. Cô ta ra vẻ khó hiểu nhìn Phương Đông Dạ.
Là cô ta, con mới lo lắng!
Những gì Nhạc Diễm nói, Phương Đông Dạ không quên. Bây giờ nhìn đến Tiểu Hạ, chỉ qua lời nói của cô ta, cũng đã nhìn ra ánh mắt rất mờ ám. Tuy nhiên, cô ta đã lập tức bình tĩnh lại, nói:
"Tổng giám đốc, sao anh lại nhìn tôi như thế?"
"Son môi cô bị nhòe."
Phương Đông Dạ tránh nặng tìm nhẹ. Nói xong, cầm khăn choàng đi về phía Vô Ưu và Nhạc Khải. Bây giờ chưa phải là lúc vạch trần Tiểu Hạ. Giờ đã phát hiện ra ý đồ bất chính của cô ta, vậy cũng chẳng cần phải lo cô ta có cơ hội làm tổn thương Vô Ưu nữa. Hơn nữa, so với việc của cô ta, việc Vô Ưu chuyện trò vui vẻ với người đàn ông khác, hiển nhiên là có lực uy hiếp mạnh hơn rồi.
...
Phương Đông Dạ sau khi đi đến, vừa lấy khăn choàng, choàng lên người Vô Ưu, vừa thân mật hỏi:
"Vô Ưu, tán gẫu gì mà vui vẻ như vậy hả?"
Lúc nói chuyện, từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn Nhạc Khải đang ngồi đối diện với Vô Ưu một cái. Một bộ giống như, trong mắt không có sự tồn tại của anh ta vậy.
"Tổng giám đốc, tôi cứ bảo sao không thấy anh đâu. Thì ra là anh đi tìm khăn choàng cho tôi hả. Cám ơn nha."
Vô Ưu quay lại, cười cảm ơn Phương Đông Dạ, hoàn toàn không phát hiện ra, động tác lúc này của Phương Đông Dạ thân mật đến cỡ nào. Nhạc Khải đã phát hiện ra, hơn nữa, còn nghe thấy cách xưng hô của Vô Ưu với anh.
Nhạc Khải nhìn Phương Đông Dạ, lịch sự nói:
"Xin hỏi, anh chính là tổng giám đốc tập đoàn “Trụ” – ngài Phương Đông Dạ?"
Phương Đông Dạ lúc này mới quay đầu nhìn Nhạc Khải nói:
"Đúng vậy. Xin hỏi cậu là?"
Phương Đông Dạ cũng lịch sự hỏi lại, giọng điệu mặc dù khách khí, nhưng ánh mắt lại vô cùng sâu lắng.
"Tổng giám đốc, anh ta là Nhạc Khải - phó tổng giám đốc của tập đoàn “Tử Thần” ."
Vô Ưu giúp Nhạc Khải giới thiệu.
Nhạc Khải? Cái tên này khiến anh chú trọng cao độ. Chẳng lẽ hắn chính là con của Nhạc Thiên Hàng, là em cùng cha khác mẹ với Vô Ưu? Phương Đông Dạ gần như đã có thể khẳng định thân phận của Nhạc Khải rồi, nhưng để cho chắc, vẫn hỏi lại:
"Như vậy, tổng giám đốc tập đoàn “Tử Thần” chính là?"
"Là cha tôi."
Nhạc Khải vừa đưa ra đáp án, trong lòng Phương Đông Dạ run lên. Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh. Anh không khỏi thở phào một hơi. Ít nhất, người đàn ông này sẽ không trở thành tình địch của anh. Cho nên, không nhịn được lộ ra nụ cười thoải mái.
Phương Đông Dạ thích Vô Ưu!
Đây là điều đầu tiên Nhạc Khải nhìn ra từ trên người Phương Đông Dạ. Điều thứ hai chính là, anh ta căn bản không có coi mình là tình địch. Tại sao? Rõ ràng ngay từ đầu, đôi mắt anh ta còn đầy lửa giận. Tại sao trong nháy mắt, lại khôi phục về bình thường? Không lẽ, sau khi biết được thân phận của mình, cảm thấy mình căn bản không có thực lực để tranh giành với anh ta, cho nên mới không để mình trong mắt?
Nhạc Khải căn bản không biết suy nghĩ trong lòng Phương Đông Dạ. Nhưng, bởi vì Phương Đông Dạ không coi mình là tình địch, mà trong lòng đặc biệt khó chịu. Hơn nữa, cũng bởi vì tuổi còn trẻ có chút nóng nảy. Không nhịn được, cố tình khiêu chiến lửa giận của Phương Đông Dạ:
"Vô Ưu, em dùng son môi gì vậy?"
"Hả? Tôi không biết, là Lucky làm cho tôi."
Nói xong, nhìn Nhạc Khải khó hiểu hỏi:
"Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Lucky?
Nghe thấy cái tên này, Nhạc Khải hơi bất ngờ. Bọn họ sao lại biết nhau? Sao lại không nghe thấy em gái mình nói qua? Nhưng, đây cũng không phải là trọng điểm. Trọng điểm bây giờ chính là hạ gục uy phong của Phương Đông Dạ. Nghĩ vậy, trên mặt Nhạc Khải mang theo nụ cười mập mờ nhìn Vô Ưu. Sau đó, dùng ngón tay quyến luyến sờ sờ lên môi mình, cố ý đè thấp giọng nói, nói nho nhỏ:
"Không có gì, chỉ là muốn biết em thoa loại son gì mà thơm như vậy thôi."
Chạm môi!
Vô Ưu sau khi phản ứng được điều Nhạc Khải nói, mặt thoáng cái đỏ lừ lên. Sau đó, không hề nghĩ ngợi nhấc chân đá về phía anh ta:
"Cho anh chết này."
Nhạc Khải lần này đã có chuẩn bị từ sớm, dễ dàng tránh được. Hơn nữa, trên mặt còn mang theo vẻ bất cần đời, nhìn Vô Ưu cười vui vẻ nói:
"Yêu dấu, tôi làm sao có thể để em đạp tới hai lần được?"
"Để xem tôi có đạp chết anh được không."
Vô Ưu xấu hổ thành tức giận. Vừa định công kích Nhạc Khải lần nữa, Phương Đông Dạ đã liền vội vàng kéo cô ngăn lại. Giống như nhắc nhở nói:
"Nhiều người đang nhìn, chú ý hình ảnh."
"Oh."
Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ nói xong, vội vàng chấm dứt hành động công kích Nhạc Khải. Nhưng, vẫn không nhịn được, trừng hai mắt lừ anh ta.
...
"Tôi định đi vệ sinh, không biết phó tổng giám đốc Nhạc..."
Lời nói của Phương Đông Dạ ý rõ ràng muốn chuyển sang chỗ khác, để nói chuyện đàn ông với nhau. Nhạc Khải đương nhiên hiểu rõ. Anh từ năm 13 tuổi, đã bắt đầu nói chuyện yêu đương. Ít nhất cũng có 10 năm kinh nghiệm. Đạt kỷ lục chưa thất bại bao giờ. Cho nên, đối mặt với khiêu chiến của Phương Đông Dạ, anh ta chẳng có lý do gì để cự tuyệt.
"Tôi cũng vừa lúc muốn đi toilet, cùng nhau đi đi."
Nói xong đứng lên đi trước. Phương Đông Dạ nói Vô Ưu:
"Tôi sẽ quay lại ngay."
Nói xong, cũng đứng lên. Sau đó hai người đàn ông to lớn, cùng nhau đi về phía nhà vệ sinh.
"Anh muốn nói gì?"
Nhạc Khải dù sao tuổi cũng còn trẻ, vừa vào nhà vệ sinh, sau khi phát hiện không có ai bên trong, không đủ kiên nhẫn chủ động hỏi trước. Phương Đông Dạ cũng không chần chờ nói luôn:
"Cách xa Vô Ưu một chút, nếu không cậu sẽ phải hối hận đó."
Lời nói như là uy hiếp. Nhạc Khải nghe xong, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường, nói:
"Anh sẽ không phải vì chuyện này, mà định hủy hợp đồng đó chứ. Tôi không nghĩ đây là chuyện một đại trượng phu nên làm."
Phương Đông Dạ biết Nhạc Khải đã hiểu lầm ý của mình, nhưng, anh cũng không giải thích rõ, mà nói:
"Tôi cũng không cho rằng mình là anh hùng, hay đại trượng phu gì đó. Nên tôi cũng không dám chắc, có thể sẽ làm ra những chuyện như thế vì Vô Ưu hay không. Chỉ có điều, tôi vừa nói cậu hối hận, cũng không phải là ý này."
Lời nói của Phương Đông Dạ, làm Nhạc Khải cảm nhận được, trong con người anh, có đầy sự tự tin, tính cách tùy hứng, còn có cả sự ngông cuồng. Đồng thời, cũng nhận định, Phương Đông Dạ là một người quang minh lỗi lạc, chứ không phải loại người ngoài miệng nói rất ngọt ngào, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm đâm người khác. Trên người Phương Đông Dạ toát ra khí chất bộc trực, làm Nhạc Khải không nhịn được nghĩ tới Tề Rạng Đông.
"Vậy anh có ý gì?"
Nhạc Khải cảm giác có một luồng lực lượng thần bí thôi thúc anh hỏi rõ. Phương Đông Dạ còn lại chỉ nói:
"Cô ấy họ Nhạc, tên là Vô Ưu."
Nói xong, xoay người rời đi.
Cô họ Nhạc, tên là Vô Ưu!
Là ý gì hả? Nhạc Khải lặp đi lặp lại hai câu này, tự hỏi Phương Đông Dạ nói những lời này là có dụng ý gì. Anh ta rốt cuộc là muốn nói gì với mình?
Nhạc! Vô Ưu!
Chẳng lẽ ý của anh ta là, từ tên cũng có thể nhìn ra con người cô ấy. Vô Ưu - cũng giống như cái tên – là luôn vui vẻ, không lo lắng gì? Phương Đông Dạ muốn ám chỉ, anh không thể mang đến cuộc sống hạnh phúc cho Vô Ưu. Hoặc, ý của anh ta là, sợ mình sẽ làm tổn thương Vô Ưu? Làm cho cô ấy đau khổ.
Trên thế giới cái gì là lớn nhất? Sự tư duy! Tư duy không có giới hạn. Cho nên, dựa vào chút gợi ý kia, Nhạc Khải bắt đầu thả hồn tưởng tượng, để tìm cho mình một lý do tương đối hợp lý.
...
Trong phòng bếp, Hoắc Lãng và Tề Rạng Đông đang chuẩn bị nấu ăn.
Hoắc Lãng mặc dù chưa nghĩ thông suốt, cũng không biết phải đối mặt với Vô Ưu như thế nào. Nhưng, anh cũng ý thức được mình hành hạ mình, cũng chính là đang hành hạ những người mình quan tâm, quan tâm đến mình. Cho nên, từ sau khi thấy sự tức giận của Tề Rạng Đông, anh quyết định buông tha cho mình, cũng chính là buông tha cho người khác.
Dựa vào rượu để gây tê đã lâu, lại vừa không có công việc để phân tán sự chú ý. Ở nhà chẳng làm gì, đúng là một loại hành hạ. Cho nên, hôm nay khi anh biết Tề Rạng Đông tới đây làm bếp chính, liền xung phong đi cùng hắn. Vài ngày không nấu ăn, tự nhiên có cảm giác giống như đã mấy thập kỷ rồi chưa nấu vậy. Nhìn đồ ăn trong nồi, anh gắp một miếng định thử, nhưng, vừa đưa đến miệng, lại dừng lại.
Tề Rạng Đông chăm chú thái thức ăn, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên. Nụ cười này khiến người khác nhìn thấy rất thoải mái, buộc lòng phải ví von với nụ cười của người phụ nữ, muốn tỏ hết sự chân thành, phát ra hết những điều có trong lòng vậy. Nhìn bộ dạng này của Tề Rạng Đông, khiến tất cả mọi người đều nảy sinh một ý nghĩ, đó chính là, hắn say mê nấu ăn. Đối với hắn, nấu ăn chính là một loại hưởng thụ.
"Rạng Đông, anh nếm thử xem mùi vị thế nào?"
Hoắc Lãng không nhịn được, đưa miếng thức ăn vừa gắp đến gần miệng Tề Rạng Đông. Tề Rạng Đông tay run lên, dao vừa trượt, suýt nữa cắt vào tay hắn. Tay Hoắc Lãng đang cầm đôi đũa gắp thức ăn, cũng sợ đến nỗi đánh rơi xuống đất. Cả người căng thẳng, vội vàng hỏi:
"Không sao chứ?"
Kỹ thuật thái đồ ăn của Tề Rạng Đông tương đối lợi hại. Nhắm mắt lại cũng có thể thái được, sao lại có thể ẩu đả như thế được?
Tề Rạng Đông vội vàng thu hồi suy nghĩ, cười nói:
"Tôi không có chuyện gì."
Nói xong, lại bắt đầu tiếp tục thái đồ ăn. Hoắc Lãng sau khi xác định Tề Rạng Đông không có chuyện, lại lấy đũa gắp một ít đồ ăn đưa tới miệng hắn, vẻ chờ mong nói:
"Nếm thử xem mùi vị thế nào?"
Tề Rạng Đông lần này không bị cắt vào tay, nhưng, cũng không há miệng ăn tự nhiên như trước, mà dừng tay lại, đón lấy đôi đũa đang gắp thức ăn trong tay Hoắc Lãng, sau đó tự bỏ vào miệng mình ăn.
"Uhm, ăn ngon lắm."
Nói xong, lại bắt đầu làm việc của mình.
Hoắc Lãng nhìn Tề Rạng Đông, cảm giác có chút là lạ. Trước kia lúc ở Pháp, hai người bọn họ thường xuyên nấu ăn cùng nhau, bởi vì tay chân luôn bề bộn, nên việc đút thức ăn cho nhau nếm thử, là chuyện phát sinh thường xuyên. Khi đó, cũng rất tự nhiên. Sao bây giờ Tề Rạng Đông lại lạ lùng như vậy? Hoắc Lãng tỏ vẻ khó hiểu.
Tề Rạng Đông cũng nhận ra, hành động của mình rất kỳ quái. Nhưng chính hắn cũng không biết tại sao lại như thế. Khi Hoắc Lãng đưa thức ăn tới miệng hắn, hắn muốn há miệng ra, nhưng lại không tài nào há ra nổi. Có lẽ, hắn không muốn quá thân mật, sợ chính mình sẽ suy nghĩ lung tung, rồi càng lúc càng lún sâu hơn.
"Rạng Đông, anh không có chuyện gì đó chứ?"
Hoắc Lãng cảm giác thấy Tề Rạng Đông có vẻ bất bình thường, nghi ngờ hỏi. Tề Rạng Đông cười nhạt, nói:
"Đương nhiên là không có chuyện gì rồi, có chuyện, cũng chỉ là mấy hôm liền bị anh giày vò nha."
Nói xong, còn giễu cợt Hoắc Lãng, nói:
"Anh nói anh cai rượu. Không được hối hận đó."
Hoắc Lãng gật đầu, nói:
"Tôi sẽ không hối hận!"
Hoắc Lãng là người đã nói là làm, luôn giữ đúng lời. Tề Rạng Đông đương nhiên biết. Hắn cũng không có lo sau này Hoắc Lãng sẽ lại mượn rượu để giải sầu, mà hắn nói như thế, chỉ là muốn phân tán sự chú ý của Hoắc Lãng đi thôi.
Không khí xoa dịu xuống, Tề Rạng Đông đột nhiên cười mưu mô nhìn Hoắc Lãng. Sau đó, mặt cười thật tươi nói:
"Lãng, anh đã cai rượu rồi. Vậy..."
Vừa nói, vừa mập mờ đến gần Hoắc Lãng. Đến khi tới thật gần, thật gần Hoắc Lãng, nói:
"Vậy, anh có thể đem chỗ rượu giấu kỹ của anh, tặng cho tôi được không hả?"
Tề Rạng Đông thật đúng là biết thừa nước đục thả câu. Biết Hoắc Lãng bao năm, anh cũng không có nhiều sở thích. Nhưng, đắc ý nhất là bộ sưa tập rượu của anh. Không cần nói đến giá trị bao nhiêu, có mấy bình rượu, có tiền cũng không biết có chỗ nào bán không cơ. Cho nên, có thể coi nó như là bảo bối.
"Không."
Hoắc Lãng miệng nói cự tuyệt, đầu cũng lắc theo. Xem ra cự tuyệt cho hắn rồi.
"Lãng, anh không nên hẹp hòi như thế mà. Chẳng lẽ sau này anh vẫn còn muốn sưu tập rượu sao? Chỉ nhìn mà không được uống, không phải rất thống khổ sao?"
Tề Rạng Đông ra sức thuyết phục, hy vọng Hoắc Lãng có thể tặng chỗ rượu cho hắn. Hắn đã muốn có chỗ rượu kia không phải mới một ngày, hai ngày, mà hắn đã muốn có nó hơn cả trăm lần rồi. Nhưng, một chai hắn cũng không có được. Cho nên, lần này tuyệt đối là cơ hội ngàn năm có một. Bất kể như thế nào, hắn cũng không buông tha.
Hoắc Lãng nhìn Tề Rạng Đông như vậy, không nhịn được cười. Sau đó nói:
"Anh nói rất đúng nha. Nhìn mà không được uống rất thống khổ, cho nên sau này tôi sẽ không bao giờ sưu tầm rượu nữa."
"Vậy?"
Ánh mắt Tề Rạng Đông tỏa ánh nhìn Hoắc Lãng. Hoắc Lãng đột nhiên dội cho hắn một chậu nước lạnh, nói:
"Tôi không phải là không cho anh, mà là không có để cho."
"Không có? Có ý gì?"
Tề Rạng Đông nhìn Hoắc Lãng không dám tin. Hoắc Lãng còn lại nhe răng ra cười, nói:
"Vì tôi ném đi rồi."
Ném? Tề Rạng Đông nghe nói như thế, suýt nữa đã ngất xỉu rồi. Một đống của quý như thế, anh lại ném đi. Hắn thật nghi ngờ, Hoắc Lãng có bị điên hay không.
Bộ dáng bị đả kích của Tề Rạng Đông, làm Hoắc Lãng cảm thấy rất buồn cười. Kỳ thật, anh chỉ trêu hắn. Anh mới không lỡ ném đi đây. Sáng sớm hôm nay, anh đã đóng gói cẩn thận, sau đó cho người đưa đến nhà Tề Rạng Đông rồi. Chẳng qua, anh không muốn nói trước cho hắn. Chờ hắn về nhà sẽ nhận được sự kinh hỉ này.
"Trời ạ, Lãng, anh thật sự là phí của trời. Ông trời sẽ không tha cho anh đâu!"
Tề Rạng Đông vẫn đứng im đau lòng vì chỗ rượu quý kia. Hoắc Lãng nhìn bộ dáng này của hắn, không nhịn được bật cười khoái trá. Để tránh bị lộ, vội vàng nói:
"Phục vụ hình như rất bận. Tôi mang thức ăn ra ngoài đây."