Tề Rạng Đông không yên lòng đưa Hoắc Lãng với bộ dạng này về nhà anh, nên đưa về chỗ ở của mình. Hắn mở cửa ra, dìu Hoắc Lãng đang say bất tỉnh vào nhà, không ngờ đèn trong nhà vẫn sáng.
"Anh chính là vì hắn ta, mà ném bỏ rơi tôi?"
Giọng một người con gái vang lên. Tề Rạng Đông chỉ nghe cũng biết luôn đây là cô bạn gái Huệ Mẫn hắn mới gặp gỡ gần đây. Bọn họ quen nhau ở quán bar, sau khi tình một đêm, cảm thấy được, nên thuận theo tự nhiên thành một cặp. Trò chơi của người lớn, người tình ta nguyện, cũng đều là vì thỏa mãn dục vọng bản thân. Cho nên, thay vì nói là bạn gái, có lẽ nói bạn giường hợp lý hơn.
Tề Rạng Đông đỡ Hoắc Lãng nằm xuống ghế salon, sau đó cũng ngồi xuống. Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của cô gái trước mặt, không hiểu, đều là chơi đùa, đúng ra phải hiểu rõ quy tắc, điều gì được phép can thiệp, điều gì không được phép can thiệt chứ. Cô gái trước mắt này thật sự làm cho hắn rất thất vọng.
"Cô đi đi, sau này đừng tới tìm tôi nữa."
Tề Rạng Đông nói như vậy có thể có chút tàn nhẫn, nhưng, đây chính là điều hắn muốn nói nhất lúc này.
Huệ Mẫn nghe thấy câu nói mà cô ta không thể ngờ tới, cảm thấy phẫn nộ. Cô ta trời sinh đã kiêu ngạo, là đối tượng theo đuổi mọi người. Thân thế hiển hách, còn có diện mạo xinh đẹp. Từ trước đến giờ cô ta chưa từng thích ai, nhưng lại phải lòng tên nhân tình Tề Rạng Đông có tướng mạo phong lưu. Cứ tưởng rằng đối với hắn chỉ là kích tình nhất thời. Nhưng, càng về sau, cô ta lại phát hiện, trong đầu lúc nào cũng là hình bóng của hắn.
Cô ta thừa nhận đây là việc ngoài ý muốn. Cô thực tế chỉ muốn chơi đùa. Cô ta cũng đã thử vào lại quán bar, nhưng lại không tìm được chút cảm giác nào. Cứ như vậy, cô ta bị đắm chìm, phủ phục trong vòng tay của tên Tề Rạng Đông xấu xa, phong lưu, vô lại này.
Đàn ông không xấu, phụ nữ không thương. Có lẽ chính là nguyên nhân này.
"Rạng Đông, lần này em có thể tha thứ cho anh. Hôm nay là sinh nhật em. Anh đi với em được không?"
Huệ Mẫn bỏ đi sự kiêu ngạo, nhún nhường khẩn cầu, lại không biết tình cảm là thứ không thể van xin. Cô ta làm như vậy, sẽ chỉ làm cho mình khó chịu hơn mà thôi. Tề Rạng Đông nhìn cô gái đầy chân tình trước mặt, mệt mỏi thở dài đưa tay lên vuốt vuốt Thái Dương, nói:
"Huệ Mẫn, em biết quy tắc của anh mà."
Có thể chơi đùa tùy ý, nhưng, ngàn vạn lần đừng yêu hắn.
Đây là quy tắc của Tề Rạng Đông. Trước khi quan hệ với bất kỳ người phụ nữ nào, hắn đều nói rõ như thế.
"Em biết, nhưng, em thực sự không giống với bọn họ. Em là thật lòng thích anh."
Giọng nói của Huệ Mẫn có phần quá khích. Là một người thường xuyên chơi đùa, thế nhưng cô ta lại không cảm thấy lời nói của mình có bao nhiêu nực cười. Thì ra, ngay cả cô ta cũng như thế, khi yêu, liền trở nên khờ khạo.
Thật tình!
Thật ra, với cái kiểu vòng vo này, sẽ chỉ hù cho đàn ông chạy mất, chứ không thể giữ được người ta.
Không giống với phụ nữ!
Sở dĩ mỗi người phụ nữ phá vỡ quy định, đều là vì cô ta không hiểu rõ bản thân mình. Cho rằng bản thân không giống với người khác .
"Tiểu Ưu, anh cũng vậy. Anh thật lòng."
Hoắc Lãng đang say túy lúy, mơ mơ màng màng nghe thấy có người nói thật lòng, anh cũng mở miệng mơ hồ nói. Hơn nữa, vì ngột ngạt, đưa tay kéo cổ áo mình ra. Tề Rạng Đông không muốn nhìn Huệ Mẫn, nghe thấy tiếng của Hoắc Lãng, vội vàng quay đầu lại. Gỡ tay Hoắc Lãng đang kéo cổ áo ra, sau đó tự mình cởi hai cúc áo cho anh, để anh được hô hấp thoải mái.
Ánh mắt quan tâm, động tác dịu dàng, cùng với cả người phát ra xúc động. Hết thảy những điều này đều lọt vào tầm mắt Huệ Mẫn, điều hoang đường này khiến cô ta kinh hãi mở to hai mắt.
"Anh…anh thích anh ta?"
Giọng nói Huệ Mẫn nghe thấy rõ sự run rẩy. Bởi vì từ lúc Tề Rạng Đông dìu anh ta vào nhà, lại dịu dàng, cẩn thận, ân cần như vậy, là điều quá xa lạ với cô ta.
Tề Rạng Đông nghe xong liền sửng sốt, sau đó khó tin hỏi lại:
"Nói cái gì vậy? Sao có thể như thế được? Hắn ta là đàn ông! Tôi thích phụ nữ, cô hẳn là rất rõ ràng?"
Hắn nói nhiều như vậy, không biết là để thuyết phục bản thân, hay là để thuyết phục Huệ Mẫn.
Huệ Mẫn nhìn Tề Rạng Đông, cô ta đương nhiên biết hắn là người đàn ông dũng mãnh đến cỡ nào. Nhưng, hắn lúc này thật sự rất không thích hợp, bởi nếu như là trước đây, hỏi thế này, chắc chắn hắn sẽ coi thường không thèm trả lời. Nhưng, bây giờ hắn lại nói nhiều như vậy. Điều này làm cô ta không thể không nghi ngờ.
"Đúng vậy, sao có thể như vậy được. Anh rõ ràng là thích phụ nữ. Làm sao có thể thích anh ta được?"
Huệ Mẫn vô tình nói ra, vốn là để khẳng định ý nghĩ của chính mình, nhưng, lời của cô ta lại hoàn toàn chọc giận Tề Rạng Đông. Hắn phụt một cái đứng dậy, sau đó đi tới trước mặt cô, âm u như sứ giả từ địa ngục đến lấy mạng. Huệ Mẫn sợ hãi nhích dần về phía ghế salon. Tề Rạng Đông như thế làm cô ta có cảm giác xa lạ, đồng thời cũng làm cô sợ hãi.
"Anh định làm gì?"
Nghe được giọng nói Huệ Mẫn bởi vì sợ hãi mà có chút run rẩy, Tề Rạng Đông bình thường cười toe toét, đột nhiên phong lưu, lộ ra nụ cười tà mị:
"Cô đã quên, vậy tôi liền chứng minh cho cô xem. Người tôi yêu chính là phụ nữ." Nói xong tiến về phía Huệ Mẫn…
Kích tình diễn ra...
Tiếng thở gấp lan tràn...
Tiếng rên rỉ, ngâm nga…
Tiếng thét vang vọng...
. . .
Đủ loại âm thanh đan xen vào nhau, tạo thành một bức tranh đậm sắc dục vọng.
"Nói, tôi thích đàn ông, hay là phụ nữ?"
Tề Rạng Đông ra vào mãnh liệt, cả người tràn ngập khí phách kinh người. Trải qua một hồi trầm luân, Huệ Mẫn chìm ngập trong dục vọng. Chỉ điên cuồng kêu, thân thể giãy dụa mãnh liệt, đã không còn nghe được bất kỳ âm thanh bên ngoài nào.
Ngay lúc Huệ Mẫn đạt tới điểm khoái lạc, cả người như trên thiên đường, thì Tề Rạng Đông ngừng lại. Huệ Mẫn Không thể chịu đựng cảm giác giày vò này, liền khóc, khóc cầu xin hắn. Tề Rạng Đông hung hăng nói:
"Nói, tôi thích đàn ông, hay là phụ nữ?"
"Phụ nữ. Anh là người đàn ông dũng mãnh nhất trên đời này. Anh thích phụ nữ. Cầu xin anh, nhanh lên!"
Huệ Mẫn không phải là nói trả lời, mà là gào lên. Tề Rạng Đông nghe thấy câu trả lời vừa ý, rất phối hợp thuận theo yêu cầu của cô ta, tăng nhanh tốc độ, thẳng đên khi cô ta đạt tới cực điểm.
"Sau này đừng để tôi nhìn thấy cô nữa."
Kích tình trôi qua, Tề Rạng Đông định ôm Hoắc Lãng đi về phòng ngủ. Nhưng, đột nhiên cảm thấy mình như vậy rất bẩn. Hắn đứng lên vọt vào phòng tắm rửa, sau đó mới đi ra. Lúc đi ra, thấy Huệ Mẫn vẫn còn đang ngất ngây với màn kích tình vừa nãy. Hắn lạnh lùng nhìn cô ta một cái, sau đó cúi người, cẩn thận ôm Hoắc Lãng đang ngủ say, đi vào phòng ngủ.
...
Người đơn thuần kể ra cũng tốt. Bên ngoài vì cô đang điên loạn lên, thế nhưng cô vẫn không biết gì. Mà lại vì chuyện nhỏ như lông gà, mà khóc lớn cười to.
"Hả! Mẹ ơi."
Tiếng kêu thảm thiết, kèm theo là những tiếng “bùm bùm”, “xèo xèo”, “loảng xoảng” từ phòng bếp vang ra. Sắc mặt Nhạc Diễm khó coi chạy vào:
"Có chuyện gì vậy?"
Nhìn đến cái nồi cháy khét vì mỡ quá nóng, mà mẹ thế nhưng lại đang cầm một ly nước. Cậu bé vội vàng ngăn lại:
"Không. . ."
Câu còn chưa nói hết, nước đã được đổ vào.
Xèo xèo! ! !
Lửa bén vào mỡ trong nồi lập tức cháy vọt lên trần nhà, sau đó là tiếng thét chói tai của Vô Ưu. Còn có tiếng Nhạc Diễm rống to:
"Ngốc nghếch, còn không đi ra ngoài."
Vừa nói, vừa dùng sức lôi Vô Ưu ra khỏi phòng bếp. Ngay sau đó, lại xông vào phòng bếp, khóa chốt gas, lấy vung đậy lên cái nồi vẫn còn đang cháy. Ngẩng đầu nhìn trần nhà, chỉ bị ám đen. Sau khi thấy không sao, thở phào nhẹ nhõm, sau đó bật máy hút. Chỉ chốc lát sau, trong phòng đã khôi phục lại cảnh yên bình.
"Bé Diễm, con không sao chứ. Mẹ báo cảnh sát rồi. Cảnh sát sẽ đến ngay."
Vô Ưu vừa nói vừa lao vào bếp, lại không ngờ hiện trường hỏa hoạn vừa rồi đã không còn. Nhạc Diễm nhìn cánh tay cô có hai vết bỏng, chắc là lúc đổ nước vào bị mỡ bắn lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn ngay tức khắc đen lại, cậu không để ý những điều cô vừa nói, dù sao cô cũng đã làm rồi.
"Sau này không được bước vào bếp một bước, nếu không cho mẹ sống một mình."
Giọng nói Nhạc Diễm tràn ngập tức giận. Bộ dạng Vô Ưu như trẻ con làm sai chuyện, không dám mở miệng nói câu gì. Nhạc Diễm bất đắc dĩ nhìn bà mẹ ngốc nghếch này, đưa tay kéo cô đi ra ngoài.
Bị thương, cũng không biết? Sao lại ngốc như vậy hả!
Nhạc Diễm vừa mới được hưởng thụ sự đãi ngộ dành cho con, thì biết ngay là mình không có phúc phận này mà. Mà Vô Ưu cũng cực kì hổ thẹn, dù cho cô có cố gắng thế nào, thì cô với Nhạc Diễm cũng không thể có khả năng giống như những cặp mẹ con khác.
"A, đau. A! Ô ô. . ."
Cảnh sát nhìn thấy hình ảnh con bôi thuốc cho mẹ, mà người mẹ kêu la rất thê thảm, không thể tin được. Ông làm cảnh sát cũng được mấy chục năm, nhưng người phụ nữ ngốc như thế này, đúng là chưa từng gặp. Lửa bén vào dầu trong nồi cháy lên, ngay cả ông lớn chưa từng nấu ăn cũng biết phải lấy cái vung đậy vào. Đây là điều hết sức cơ bản, nhưng cô cư nhiên lại có thể báo cảnh sát.
Báo cảnh cũng không phải là không được, nhưng lại không nói rõ, chỉ nói trong nhà xảy ra chuyện. Sau đó lại là tiếng kêu thảm thiết, làm hại bọn họ vội vàng tra tìm địa chỉ. May là cô dùng số cố định, nên họ tìm địa chỉ nhà cô rất nhanh. Nhưng, sau khi tới nơi, mới biết được, thì ra suýt nữa bị hỏa hoạn.
Hỏa hoạn! Hỏa hoạn!
Cô thế nhưng không gọi 119. Mà gọi 110.
"Nói cách khác, cô nấu cơm, bị cháy nồi, lúc dùng nước dập tắt, thì phát lửa. Cho nên, cô gọi điện thoại báo cảnh sát. Là như vậy đúng không?" Cảnh sát sau khi ghi chép xong, nghiến răng nghiến lợi tổng kết lại.
"Đúng là như vậy. Nhưng, cũng không thể trách tôi. Học trưởng định giúp tôi, nhưng hắn có việc phải đi, cho nên…"
Vô Ưu dưới tình huống hoảng loạn thì rất ngốc. Nhưng cô cũng biết, lần này mình thật rất mất mặt, cũng nhìn ra ánh mắt của cảnh sát như đang nói cô ngu ngốc. Cho nên, hy vọng có thể nói xạo một chút. Nhưng, hiển nhiên không hề có người nào nghe cô giải thích.
"Xem ra không có vấn đề gì. Xin mời ký tên."
Vô Ưu nhận ra cảnh sát đã mất hết kiên nhẫn, đem câu nói tiếp theo đang định nói nuốt xuống. Sau đó, cầm bút ký tên.
"Không có chuyện nữa, tôi đi đây."
Cảnh sát chào đi, Vô Ưu vội vàng đứng lên tiễn khách. Sau khi đi được hai bước, cảnh sát như là nghĩ ra điều gì, liền ngừng lại, sau đó từ trong túi lấy ra một thứ, đưa cho Vô Ưu, nói:
"Cái đó, sau này nếu có chuyện gì, có thể tùy cơ gọi điện báo cho cảnh sát." Giống như nhận định sau này Vô Ưu sẽ xảy ra chuyện tương tự vậy.
Nhạc Diễm tò mò nhìn thứ Vô Ưu cầm trong tay, sau khi nhận ra là cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đang âm u, liền không nhịn được bật cười khì khì. Nghe được tiếng cười của Nhạc Diễm, Vô Ưu đưa vật đang cầm trên tay lên xem.
Sách tuyên truyền những điều thông thường cơ bản cho trẻ em.
Điều thứ nhất chính là, người xấu xuất hiện gọi 110. Phát sinh hỏa hoạn gọi 119. Có người bị bệnh gọi 120.