Vô Ưu biết học trưởng gọi điện thoại cho mình, liền đưa tay đoạt lấy điện thoại lại. Nhưng vừa mới cầm đến điện thoại, tiếng chuông đã ngưng. Vô Ưu nhìn điện thoạt đã tắt, nói:
"Ai nha, cúp rồi."
"Mẹ không gọi lại sao?"
Nhạc Diễm thấy mẹ cứ buông điện thoại như vậy nên hỏi. Vô Ưu trả lời thản nhiên:
"Chắc là không có chuyện gì quan trọng. Nếu có chuyện quan trọng, hắn sẽ gọi lại." Nói xong, lại bắt đầu “càn quét” chỗ bỏng đã ăn chỉ còn một ít. Nhạc Diễm quay vào phòng bếp tiếp tục nấu cơm.
...
"Không có người nghe máy!"
Hoắc Lãng nhìn Tề Rạng Động vừa cổ vũ mình chủ động gọi điện thoại nói, giọng điệu có chút mất mát. Tề Rạng Đông nhìn Hoắc Lãng cứ vậy buông điện thoại, không dám tin nói:
"Không ai nhận thì anh sẽ không gọi nữa?"
Nghe Tề Rạng Đông nói, Hoắc Lãng bày ra bộ mặt vô tội, giống như đang nói: có gì không đúng sao?
"Ôi trời! Xem ra tôi đã biết, vì sao anh yêu thầm người ta tám năm, đến bây giờ vẫn là yêu thầm rồi."
Tề Rạng Đông nói đến đây, nhìn Hoắc Lãng đầy thắc mắc, giải thích:
"Gọi không được, vậy sao không gọi tiếp, gọi đến được mới thôi. Con gái sợ nhất chiêu này có hiểu không? Nếu muốn theo đuổi người ta, trước tiên anh phải học ba điều cơ bản."
Hoắc Lãng nhìn một bộ dạng “tình thánh” của Tề Rạng Đông, không nhịn được tò mò hỏi:
"Ba điều gì?"
"Ha ha. Đó chính là: gan to, thận trọng và da mặt dày!"
Tề Rạng Đông liệt kê ra ba điều rất là vớ vẩn. Nói vớ vẩn là vì, ba điều này chắc chắn ai cũng nghe rồi, chỉ có người trước mặt này là ngoại lệ thôi.
Hoắc Lãng nhìn Tề Rạng Đông, chần chờ hỏi:
"Gan to? Thận trọng? Da mặt dày?"
Tề Rạng Đông gật đầu, sau nói:
"Về phần vì sao lại như thế, anh tự mình nghĩ đi. Được rồi, giờ anh nghe tôi, tiếp tục gọi điện thoại. Gọi đến khi cô ấy nghe mới thôi." Vừa nói, vừa cầm điện thoại trên bàn đặt vào tay Hoắc Lãng.
Nhiều năm như vậy rồi, không nên kéo dài thêm nữa. Anh cũng muốn kết hôn, sau đó sinh một đứa con đáng yêu. Nghĩ đến con, Hoắc Lãng không nhịn được nhớ đến Nhạc Diễm. Nếu như anh có thể kết hôn với Vô Ưu, sau đó sinh một đứa con như Nhạc Diễm, cuộc đời của anh như vậy đã đủ. Nghì đến đây, anh bỗng thấy hạnh phúc không nói lên lời.
Gan lớn, thận trọng, da mặt dày.
Hoắc Lãng vì lý tưởng tốt đẹp của mình, một lần nữa, lại gọi điện thoại cho Vô Ưu.
"Alô, học trưởng. Có chuyện gì sao?"
Nghe được giọng Vô Ưu, Hoắc Lãng đột nhiên nhìn về phía Tề Rạng Đông, ánh mắt tràn đầy vẻ khâm phục. Giống như hắn ta là thần thánh vậy. Tề Rạng Đông bất đắc dĩ thở dài. Trước kia hắn vẫn cảm thấy trời cao không công bằng, cho Hoắc Lãng cái đầu thông minh như vậy. Nhưng bây giờ hắn biết rồi, kỳ thật trời cao thật công bằng nha. Mặc dù chỉ số thông mình của hắn không cao, nhưng ít nhất chỉ số tình cảm của hắn cao.
Người có chỉ số thông minh cao, chắc chắn chỉ số tình cảm thấp.
Không biết những lời này ai đã nói, nhưng hôm nay, Tề Rạng Đông đã nhận thức được điều này trên người Hoắc Lãng.
"Em phỏng vấn thế nào rồi?"
Hoắc Lãng trong lòng không ngừng nhớ đến ba điều Tề Rạng Đông nói, thoạt nhìn cũng có dũng khí hơn nhiều. Trong lòng anh nghĩ, với trí thông mình của Vô Ưu, chắc hẳn là không qua được rồi. Như vậy, anh nhân tiện có thể mượn cớ an ủi, mời cô đi ăn cơm. Nhưng kết quả, câu trả lời của Vô Ưu lại ngoài dự đoán của anh:
"Học trưởng, em đã qua vòng đầu rồi, ngày mai tham gia phỏng vấn lần hai."
"Oh. Thật vậy sao? Nếu vậy, ngày mai em phỏng vấn xong, anh mời em ăn cơm được không?"
Mặc dù đáp án có chút ngoài dự đoán, nhưng Hoắc Lãng phản ứng rất nhanh. Tề Rạng Đông nghe thấy anh to gan hẹn hò, vẻ mặt tỏ ý hài lòng như với “trẻ nhỏ dễ dạy” vậy.
"Vâng, được a."
Câu trả lời của Việc Vô Ưu đã đủ làm cho anh cao hứng rồi, nhưng câu nói tiếp theo của cô, có thể hình dung làm anh thật sự hưng phấn đi. Cô nói:
"Học trưởng, em có thể ăn đồ ăn anh làm không? Thật sự là rất ngon nha. Em giờ nhớ lại, thèm không chịu được, muốn chảy nước miếng rồi."
Ân nhân ơi! Chúa cứu thế! Thiên sứ ơi!
Hoắc Lãng nghe Vô Ưu nói xong, hai mắt cảm động nhìn về phía Tề Rạng Đông. Hối hận sao mình không biết hắn sớm hơn một chút. Nếu như anh biết hắn sớm hơn, có lẽ giờ này anh và Vô Ưu đã kết hôn, sớm có con rồi.
Tề Rạng Đông từ trước đến giờ luôn luôn kính nể, sùng bái Hoắc Lãng, giờ nhìn ánh mắt ghê tởm kia, không nhịn được rùng mình một cái. Chỉ trong một ngày, hình ảnh hoàn mỹ của Hoắc Lãng trong mắt hắn đã bị phá hủy toàn bộ. Nhưng mà cảm giác này cũng không tệ. Tề Rạng Đông rốt cục đã tìm được cảm giác thăng bằng trước mặt Hoắc Lãng
"Được. Vậy sau khi em phỏng vấn xong, gọi điện cho anh. Anh sẽ đón em."
"Được. Vậy tạm biệt học trưởng."
Hoắc Lãng cúp máy xong, nhìn điện thoại cười khúc khích không ngừng. Vội vàng nói với Tề Rạng Đông:
"Ngày mai tôi xin nghỉ, anh bảo phải xin ai bây giờ?" Chỉ là vấn đề đơn giản, nhưng vẻ mặt của Hoắc Lãng lại cực kì nghiêm túc. Anh từ khi đi làm, trừ chủ nhật ra, thì chưa bao giờ nghỉ, cho nên thật sự không biết.
Tề Rạng Đông sau khi suy nghĩ, nói:
"Nếu chỉ nghỉ một hai ngày, thì không cần xin phép đâu."
Anh là giám đốc phòng ăn, nên trong phòng ăn là lớn nhất. Không tính đến chuyện này, chỉ cần nói đến việc, anh đi làm một năm, nhưng chưa nghỉ buổi nào, tính phép cộng dồn, giờ cũng phải lên đến một tháng rồi. Cho nên, Tề Rạng Đông nói không cần xin phép, cũng không hề cường điệu.
"Được, vậy ngày mai tôi nghỉ."
Cứ như vậy, việc đầu tiên đã xong, anh quyết định phải chuẩn bị thật tốt, sau đó hoàn mỹ trải qua cuộc hẹn đã chờ mong từ lâu này.
"Rạng Đông, còn có phương pháp nào hay hơn nữa không?"
Hoắc Lãng nhìn Tề Rạng Đông thỉnh giáo. Tề Rạng Đông cười nói:
"Có, đương nhiên là có." Hoắc Lãng thỉnh giáo hắn, đây chính là trăm năm khó thấy nha. Cho nên, dù là không có, cũng phải làm cho ra có à.
Tề Rạng Đông lần đầu tiên biết đến cảm giác được sùng kính, sau khi suy nghĩ một lát, nói:
"Lần hẹn đầu tiên, nhất định phải có quà tặng. Một món quà nho nhỏ, sẽ làm cho đối phương rất vui." Đây là thủ đoạn theo đuổi phụ nữ của hắn, trước kia hắn không nói điều này cho Hoắc Lãng, vì cảm thấy anh là thiên sứ, không thể làm vấy bẩn. Hôm nay hắn đã có thể lấy hình thức dạy học để chia sẻ rồi.
"Quà tặng nho nhỏ? Là cái gì được?"
Hoắc Lãng không hổ là học trò ngoan, không biết thì hỏi ngay. Tề Rạng Đông trở mình xem thường, sau đó có chút túng từ, nói:
“Thì tặng bừa cái gì đó là được rồi. Nhưng càng là thứ đắt tiền, phụ nữ càng thích nha." Nói xong, như chạy trốn thốt lên:
“Ai nha, tôi hẹn người ta đi xem phim rồi. Tôi đi trước đây. Bái bai. . ."
Hoắc Lãng sau khi gật đầu nhìn hắn rời đi, liền nghiêm túc tự hỏi như chơi đoán chữ: nho nhỏ, lại quý, phụ nữ thích, là cái gì đây?
Học trò ngoan đúng là ngoan, lại có thể suy nghĩ suốt ba giờ. Nhưng vẫn không nghĩ ra đáp án.
"Thưa ngài, quấy rầy một chút."
Người phục vụ đã hỏi tất cả khách ở đây, nhìn bộ dáng Hoắc Lãng vẫn đang tập trung suy nghĩ, cho nên để đến sau cùng mới đi đến hỏi thăm.
"Có chuyện gì sao?"
"Oh, là như thế này, có một vị muốn cầu hôn bạn gái lúc mười hai giờ đêm, cho nên muốn đề nghị mọi người hỗ trợ. Lúc 12h sẽ tắt hết điện trong đại sảnh đi. Ngài ấy muốn cho đối phương một sự bất ngờ. Vì vậy, tôi đến xin ý kiến của ngài."
Cô phục vụ đã nói lời này với tất cả khách trong đây một lần rồi, nhưng giờ nói lại, dáng vẻ vẫn lịch sự như trước.
Hoắc Lãng nhìn cô hỏi:
"Khách sạn các cô còn giúp khách hàng giải quyết những vấn như thế này nữa sao?"
Hả?
Những người khác nghe cô ta giải thích xong, người thì hâm mộ, người thì chờ mong, có người còn chúc phúc. Nhưng, hỏi như Hoắc Lãng là người đầu tiên. Phản ứng của anh cũng nằm trong dự liệu, cô phục vụ rất chuyên nghiệp trả lời:
"Vì khách phục vụ, đó là phương châm của chúng tôi."
Hai mắt Hoắc Lãng chờ mong hỏi:
"Thật tốt quá, vậy cô có thể giúp tôi một chút được không?"
"Hả?" Cô phục vụ như muốn khóc. Sao một người đàn ông đẹp trai, mê người như vậy, lại ngơ ngác như thế hả. Nhưng lời cũng vừa nói rồi, hiện cũng không thể làm gì khác được. Cho nên như trước vẫn rất chuyên nghiệp trả lời:
"Phục vụ ngài, là vinh hạnh của tôi."
"Một món quà nho nhỏ, lại quý, làm cho phụ nữ thích. Là cái gì đây?"
Hoắc Lãng rất nhanh đem vấn đề nan giải trong lòng nói ra. Cô phục vụ nghe xong, liền lộ ra vẻ mặt tươi cười:
“Lát nữa ngài sẽ biết đáp án." Nói xong, vẻ mặt tươi cười, thần bí bước đi.
Lát nữa? Là lúc nào đây?
Hoắc Lãng cứ như vậy ngơ ngác ngồi chờ đáp án. Mãi cho đến khi chuông đồng hồ điểm 12h vang lên.