Bụng Vô Ưu đau quằn quại từ lúc ở biển về nhà. Kể từ cái lần cô ở trên thuyền để bụng rỗng uống rượu mạnh vào, thì bụng cô thường xuyên khó chịu. Cô vốn định đi đến bệnh viện khám nhưng lại toàn quên mất.
Cả ngày ở trên biển bị gió biển thổi vào người, giờ trở về nhà lại không thấy Nhạc Diễm đâu khiến cô lo lắng cho nên bụng càng khó chịu vô cùng, mồ hồi cũng đã vã cả ra.
Bộp bộp bộp
"Phương Đông Dạ, mở cửa!"
Vô Ưu ở bên ngoài đập cửa, khó chịu hô.
...
Phương Đông Dạ cũng nghe ra giọng nói nghẹn ngào của Vô Ưu, mặt anh nhăn chặt lại. Anh nhìn Nhạc Diễm nghiêm khắc nói:
"Con ra xem thế nào, cha sẽ qua đó ngay."
Nhạc Diễm cũng cảm thấy có chuyện không bình thường, nên không nói hai lời vội nhảy xuống ghế, đi ra mở cửa.
"Mẹ, mẹ sao vậy?"
"Bé Diễm, con ở đây hả? Con không có chuyện gì thật quá tốt rồi."
Cánh cửa mở ra Vô Ưu nhìn thấy Nhạc Diễm, khuôn mặt đẫm lệ thoáng cái đã tràn đầy ý cười. Cô ôm chặt Nhạc Diễm. d-đ-l-ۣۜq-đ Nhạc Diễm nhìn Vô Ưu không hiểu gì. Lúc trước cậu cũng không có ở nhà nhưng đâu có thấy mẹ khóc nha! Lần này làm sao vậy?
Ặc!!
Nhạc Diễm còn chưa kịp phản ứng đã bị Vô Ưu đẩy ra. Cô che miệng lại, mở cửa chạy thẳng vào toilet trong nhà Phương Đông Dạ.
...
Ặc ặc ặc… ặc ặc ặc
"Vô Ưu, em sao vậy?"
"Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Phương Đông Dạ và Nhạc Diễm nhìn thấy phản ứng của Vô Ưu, vội vàng đi theo cô. Vô Ưu sau khi nôn ra hết xong bụng mới dễ chịu một chút. Phương Đông Dạ dìu cô, lo lắng hỏi:
"Em sao vậy? Sao đột nhiên lại nôn hả?"
Vô Ưu lắc đầu, nói:
"Em cũng không biết. Có thể là đau dạ dày!"
Vô Ưu quay vào phòng khách ngồi mới phát hiện ra trong phòng còn có những người khác. Cô quay sang nhìn Nhạc Diễm nói:
"Chúng ta về nhà thôi!"
Cô không cảm thấy mình có chuyện để nói với bọn họ. Trong tivi đều nói ‘tiền tài luôn đi cùng với tai họa’. Bây giờ cô đã cầm tiền của người ta, lại còn bắt cóc cả con người ta, rất không được nha, cho nên đương nhiên cô không còn mặt mũi để ở cùng với người ta rồi.
"Chờ một chút, vừa đúng lúc hôm nay đã đông đủ, tiện thể nói rõ mọi chuyện đi!"
Hôn nay Phương Đông Kỳ đến đây, chính là để trao đổi một cách giảng hòa với Phương Đông Dạ, cho nên giờ mọi người đều ở đây rồi, đối với ông ta mà nói, cũng không phải là một chuyện không tốt.
Phương Đông Dạ liếc mắt nhìn Nhạc Diễm, Nhạc Diễm vội vàng ngăn lại:
"Mẹ tôi không được khỏe, tôi muốn đưa mẹ đi khám bác sĩ!"
Cậu bé nói xong, nhìn Vô Ưu nói:
"Mẹ, chúng ta đi thôi."
Cậu bé vốn tưởng mình nói như thế, Phương Đông Kỳ sẽ để cho bọn họ rời đi, nhưng rõ ràng đâu có chuyện tốt như vậy.
"Tôi có thể cho đứa trẻ nhận tổ quy tông! Nhưng mà, tôi có điều kiện!"
Phương Đông Kỳ không thèm để ý đến câu nói của Nhạc Diễm, ông ta cao ngạo tự nói thẳng vào trọng điểm. Xem ra lần này Vô Ưu rất hiếu kỳ, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười nói:
"Điều kiện gì hả? Ông nói thử xem."
Ánh mắt cô lóe sáng, giống như lần đầu khi nghe thấy người ta nói sẽ cho mình một triệu vậy. Phương Đông Kỳ cười khinh bỉ nói:
"Muốn bao nhiêu tiền tùy cô ra giá!"
Lại dùng tiền làm nhục người khác!
Sắc mặt Phương Đông Dạ trầm xuống. Anh không thể chịu được khi bọn họ hết lần này đến lần khác đều dùng tiền để làm nhục người phụ nữ của anh. d-đ-l-q-đ Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Diễm nhìn cũng không được tốt lắm, nhưng cậu bé hiểu chuyện không nói gì cả. Cậu bé hiểu mẹ nên biết mẹ sẽ không để cho người khác bắt nạt mình, vì vậy cậu rót cho mẹ một ly nước ấm.
"Mẹ uống chút nước, có thể sẽ thoải mái hơn đó."
Vô Ưu nhận lấy ly nước, sau khi uống một ngụm xong, cảm giác ấm áp khiến cho bụng thoải mái hơn rất nhiều. Cô cười hài lòng, nói:
"Hai người nói đứa trẻ là Bé Diễm sao?"
Lời Vô Ưu vừa thốt ra khỏi miệng đã dẫn tới vô số hiểu lầm.
Đầu tiên là Tô Mỹ Hoa rống lên:
"Cô nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ còn có đứa trẻ nào khác nữa? Hay là cô định nói, mình thật sự đã có thai rồi đó?"
Câu nói đầu tiên của bà ta đã bộc lộ rõ tâm tư của bà. Bà ta lo sơ, sợ Vô Ưu có thai. Bởi vì nếu Vô Ưu lại có thêm một đứa con nữa, vậy thì chứng tỏ trong tương lai, khi phân chia tài sản sẽ phải chia thêm cho một người nữa!
"Câm miệng!"
Phương Đông Kỳ lạnh lùng lên tiếng, chặn lại lời nói kích động của bà ta.
Có vẻ như Vô Ưu chưa phản ứng kịp, cô chỉ ngồi xem mà không nói câu gì. Muốn xem chuyện sẽ phát triển đến thú vị như thế nào nữa. Tô Mỹ Hoa tức giận ngậm miệng lại, nhưng hai tròng mắt dữ tợn vẫn chiếu về phía Vô Ưu, giống như hận không thể nuốt sống cô được vậy.
"Nhạc tiểu thư, sau khi đứa trẻ sinh ra, tôi có thể để nó nhận tổ quy tông!"
Phương Đông Kỳ hào phóng nói. Vô Ưu cười hỏi:
"Thật sao? Vậy điều kiện là gì? Hay vẫn là tùy tôi ra giá?"
Phương Đông Kỳ lạnh lùng gật đầu.
"Ra khỏi đây!"
Phương Đông Dạ đứng lên, trực tiếp ra lệnh đuổi khách! Ngược lại với sự phẫn nộ của Phương Đông Dạ, Vô Ưu cười nói:
"Ai da, sao lại nóng nảy như vậy! Mọi chuyện đều thương lượng được mà! Hơn nữa, mua bán không thành vẫn còn chuyện tình nghĩa, anh đuổi người là không đúng nha!"
Vô Ưu nói “khôn khéo” khiến Phương Đông Dạ phải sững sờ. Anh nhìn cô khó hiểu, mà Vô Ưu cười nói:
"Ngồi xuống. Nhanh ngồi xuống đi!"
Phương Đông Dạ liếc mắt nhìn Nhạc Diễm. Nhạc Diễm đang nằm thoải mái trên ghế sa lon, khuôn mặt không có chút lo lắng nào. Trước sự thong dong của Nhạc Diễm, Phương Đông Dạ cũng chỉ có thể ngồi xuống, im lặng theo Nhạc Diễm, để xem Vô Ưu sẽ đối phó hai người xấu xa, giả tạo này như thế nào!
...
"Nhạc tiểu thư, cô là một người thông minh. Tôi rất thích giao thiệp với người thông minh!"
Phương Đông Kỳ nhìn phản ứng của Vô Ưu, vốn là tương đối hài lòng. d‿đ⊹l⊹q‿đ Mà câu nói “người thông minh” của hắn khiến cho hai cha con Phương Đông Dạ và Nhạc Diễm phải quay sang nhìn, trên mặt hết sức khó tin, còn phảng phất nụ cười giống như đang mỉa mai con mắt nhìn người “đặc biệt” của Phương Đông Kỳ!
Vô Ưu khá dễ chịu đối với câu nói “người thông minh” này, cô cười nói:
"Ha ha, không dám, không dám."
Cô cười hết sức ngốc nghếch. Nhưng mà cũng không thể trách cô đã hơi đắc ý mà quên mất mình là ai nha. Chỉ là hình như cái từ “người thông minh” này chưa từng có ai dùng để hình dung cô như thế. Cô vui mừng dĩ nhiên là có thể thông cảm được!
"Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền thì sẽ để đứa trẻ lại, còn mình rời đi!"
Lần này Phương Đông Kỳ càng thêm trắng trợn. Vô Ưu suy nghĩ một lúc nói:
"Tôi rất thích tiền không sai. Nhưng tôi cũng không nỡ xa con mình nha. Phải làm sao bây giờ?"
Phương Đông Kỳ cười lạnh, nói:
"Nhạc tiểu thư, tôi khuyên cô nên suy cho nghĩ kỹ. Có tiền rồi còn lo sau này sẽ không có cơ hội có con sao? Cô muốn sinh lúc nào cũng có thể sinh được! Chỉ có điều, về sau đứa trẻ sẽ không còn đáng giá như vậy nữa rồi!"
Bán thịt lợn sao? Đó là người nha, sao lại không đáng giá hả!
Mặc dù lời nói của Phương Đông Kỳ đã khiến sự khinh bỉ trong lòng Vô Ưu đến cực điểm, nhưng cô vẫn cười nói:
"Ha hả, cũng đúng nha. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu, ông muốn con tôi để làm gì hả? Là ông nhiều tài sản quá, chưa biết phân chia như thế nào sao? Vậy các người có thể dùng tiền đi quyên góp cho những người gặp nạn trong nước hoặc khu vực nha. Hay là nhận nuôi thêm mấy đứa trẻ mồ côi trong cô nhi viện đi, tại sao lại cứ khăng khăng muốn chọn con tôi hả?"
Vô Ưu nói xong, còn ‘bứt rứt’ gãi gãi đầu, giống như thật sự rất phức tạp vậy!
"Nó, nó không phải là con của Phương Đông Dạ?!"
Tô Mỹ Hoa nghe Vô Ưu nói xong, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói. Không phải là tốt rồi! Chẳng phải là sẽ không còn ai đi theo tranh đoạt tài sản với mẹ con bà ta nữ sao! Tô Mỹ Hoa nghĩ vậy, có thể nói như đang mở cờ trong bụng. Trong khi Phương Đông Kỳ lại có chút thất vọng. Ông ta đã già rồi, cũng muốn được nhìn thấy cháu nội của mình, ai dè lại bị mừng hụt.
Trên mặt Phương Đông Kỳ lộ rõ sự thất vọng. Rõ ràng đến nỗi ai cũng nhìn ra, kể cả là người ngốc nghếch như Vô Ưu. Vô Ưu “thất vọng” nói:
"Sao vậy? Hai người hiểu lầm à? Ai da, như vậy có phải là đứa trẻ này sẽ không còn đáng tiền nữa không?"
Tiền!
Nói con ruột của mình không đáng tiền! Đúng là không xứng đáng làm mẹ!
Phương Đông Kỳ và Tô Mỹ Hoa đều nhìn Vô Ưu khinh bỉ. Vô Ưu buồn bã nói:
"Thật tiếc mà, không đáng tiền nữa sao. Là thế hả? Vậy đứa trẻ trong bụng tôi thì thế nào? Các người có mua không? Sẽ cho tôi bao nhiêu tiền?"
Khụ khụ khụ khụ khụ khụ
Phương Đông Dạ nghe Vô Ưu nói xong, suýt nữa đã bị sặc bởi chính nước miếng của mình. Trong bụng anh cười cũng sắp nội thương rồi. Rút cuộc đến bây giờ anh cũng được nở mặt. Vô Ưu là đang đùa giỡn ác ý nha! Xem ra cô lại muốn viết giấy cam kết nữa rồi! Anh nhìn về phía kẻ “không đáng tiền” Nhạc Diễm kia, hai người đều hiểu trong lòng mà không nói ra lời, chỉ nhìn nhau cười.
Trong khi Vô Ưu ra sức diễn thì hai cha con Phương Đông Dạ lại ngồi phá đám. Chỉ cần một trong hai người Phương Đông Kỳ và Tô Mỹ Hoa nhìn thấy được hai cha con anh “mắt đi mày lại”, nhất định sẽ nhận ra sự dối trá trong đó. d⊰đ~l~q⊰đ Nhưng mà, rõ ràng hai người kia không hề để ý đến hai cha con anh, mà lại đang nghiên cứu ‘hàng hóa’.
"Cô muốn bao nhiêu?"
Phương Đông Kỳ hỏi, Vô Ưu sảng khoái nói:
"Ai da, các người khẳng định muốn mua sao? Trước tiên phải nói rõ ràng nha. Đến bây giờ vẫn còn chưa biết được là trai hay gái, đẹp hay xấu! Hơn nữa, chín tháng sau có thể thuận lợi sinh ra được hay không cũng là cả một vấn đề. Hai người cứ suy nghĩ kỹ đi, có thật sự muốn mua không? Món hàng này đã bán ra thì không được đổi lại đâu đấy!"
Thô lỗ! Không có văn hóa!
Lời nói của Vô Ưu đã làm cho mặt Phương Đông Kỳ nhăn chặt lại. Nếu như đứa trẻ nhà Phương Đông bọn họ để cho người phụ nữ này nuôi, thật sự không biết đứa hạnh của nó sẽ thành ra cái dạng gì nữa! Nhất định sẽ giống như cái thằng bé kia, không quy không củ, không có tôn ti trật tự gì!
Không được!
Ông tuyệt đối không thể để cho chuyện này xảy ra đối với cháu nội ông. Phương Đông Kỳ nghĩ thế, lạnh lùng nói:
"Tôi mua! Nói đi, muốn bao nhiêu!"
Hì hì...
Vô Ưu cười hì hì, chìa một ngón tay ra!
"Gì chứ? Lại muốn một triệu?"
Tô Mỹ Hoa thấy Vô Ưu chìa một ngón tay ra, thật hận không thể tiến lên cắn cho cô một cái. Mà Vô Ưu lại nói:
"Đừng kích động, vẫn là câu nói kia, mua bán không thành vẫn còn tình nghĩa. Ông mua tôi bán, ông không muốn mua tôi cũng không thể ép mua, ép bán được. Cho nên không được kích động, không được kích động!"
"Không cần nói nữa! Một triệu, cho cô."
Phương Đông Kỳ nghe thấy câu nói của Vô Ưu, ngay lập tức càng thêm phiền lòng. Đối với đứa con trong bụng cô cũng sinh ra lòng thương xót. Ông ta tiếc thương cho đứa cháu nội của mình, vì có một người mẹ vô trách nhiệm như thế. Phương Đông Kỳ nghĩ thế, lấy chi phiếu ra, ‘roạt roạt roạt’ viết số một triệu lên tờ chi phiếu đưa cho Vô Ưu. Vô Ưu nhận được tờ chi phiếu, đưa lên miệng hôn, sau đó nói: