Đới Mẫn Giai ngồi bên ngoài chờ đợi tình hình của Hoắc Kỳ Xuyên. Cô không dám khóc vì lo sợ chuyện xấu sẽ xảy ra. Bác sĩ bảo rằng cú va đập thật sự rất mạnh nên cần phải cấp cứu ngay lập tức.
Đan hai tay vào nhau, Đới Mẫn Giai nhớ đến những khoảng thời gian cả hai ở bên nhau. Dường như lần nào Hoắc Kỳ Xuyên cũng đều gánh hết những tiêu cực trong cuộc sống của cô, từ vụ bị chém bởi đám du côn đến cả việc này.
Điện thoại bên túi bất chợt reo lên, người gọi đến là Đới Thần Tuấn:
(Anh vừa nghe tin em gặp tai nạn. Em không sao chứ?)
Đới Mẫn Giai nuốt uất nghẹn xuống, cố gắng bình tĩnh kể lại mọi chuyện. Anh hai lẳng lặng nghe, sau đó trấn an cô:
[Không có việc gì đâu. Anh thấy Hoắc tổng số lớn mạng lớn lắm. Em ở đó xem tình hình của anh ta ra sao đi.
Chuyện còn lại để anh lo.]
(Em cảm ơn anh hai.)
(Cứ yên tâm. Anh đã cho người bảo vệ xung quanh rồi.]
Đới Mẫn Giai thầm cảm ơn Đới Thần Tuấn, nếu không có người nhà thì thật sự cô sẽ rơi vào hoảng loạn cùng cực.
Hiện tại, cô cần phải vững vàng trở lại, không thể gục ngã. Lúc này, đèn phòng phẫu thuật tối dần, chứng tỏ bác sĩ đã xử lý xong và chuẩn bị thông báo kết quả với người nhà.
Ai là người nhà của bệnh nhân?Là tôi.Đới Mẫn Giai đã báo với người nhà của Hoắc Kỳ Xuyên nhưng hiện tại vẫn chưa thấy ai xuất hiện khiến tâm tình cô xuống dốc.
Anh ấy không sao chứ bác sĩ?Bệnh nhân đã ổn. Chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân đến phòng hồi sức. Người nhà không cần phải lo lắng nữa.Đới Mẫn Giai luôn mồm nói cảm ơn bác sĩ, nụ cười trên môi đã trở lại nhưng nước mắt cứ rơi không ngừng. Lúc này, cô mới dám bật khóc, trái tim cuối cùng cũng chịu đập bình thường. Cô không dám nghĩ tới chuyện xấu nhất.
Nó chỉ cần thoáng qua thôi đã làm cho cô không thở nổi, bao nhiêu tội lỗi dâng trào.
Tuy nhiên vấn đề chưa giải quyết tại đó. Đới Mẫn Giai còn chưa kịp đi vào phòng hồi sức cùng với Hoắc Kỳ Xuyên thì đã bị một đám người chặn lại. Đi đầu là ông Hoắc, ông Nghiên và Nghiên Vũ.
- Chào chú, anh Kỳ Xuyên đã ổn rồi ạ, bây giờ chỉ cần...
Đới Mẫn Giai không quan tâm khí thế muốn gây chuyện của họ, chỉ chăm chăm vào tình trạng của Hoắc Kỳ Xuyên. Sự vui vẻ của cô nhất thời bị câu nói của ông Hoắc chặn lại:
- Tôi biết, nên hiện tại cô có thể rời đi rồi.
Cô ngẩn người:
Chú nói vậy là sao ạ?Việc còn lại sẽ do Nghiên Vũ chăm sóc Kỳ Xuyên. Cô không cần bận tâm.Thì ra sau khi nhận được tin, việc đầu tiên của ông Hoắc không phải là gấp gáp đến xem tình hình của con trai, mà chạy thẳng đến Nghiên gia, muốn Nghiên Vũ đến cướp sạch mọi công lao của Đới Mẫn Giai. Ông ta nghĩ rằng nếu đầu bị chấn thương, khả năng mất trí nhớ khá cao. Lúc ấy họ cứ việc đinh ninh anh và Nghiên Vũ là một cặp thì chuyện gì cũng sẽ theo ý họ mà thôi.
Ỷ đông dọa ít. Họ từng bước đẩy Đới Mẫn Giai ra khỏi cánh cửa phòng hồi sức dù cô có cố gắng chống trả như thế nào. Thấy tình hình có vẻ không ổn, những vệ sĩ ẩn mình của Đới gia lập tức ra mặt.
- Cô Đới! Cô không sao chứ?
Đới Mẫn Gia nhìn huy hiệu trên vai họ, biết rõ đây là những người Đới Thần Tuấn phái tới thì liền an tâm. Những người đàn ông cao to này hơn hẳn phía ông Nghiên khiến bên đó có chút chùn bước.
- Tôi không để các người lợi dụng Kỳ Xuyên. Chỉ cần có tôi ở đây thì đừng hòng.
Đới Mẫn Giai gẵn giọng, chắn ngang cửa phòng. Mọi người trong bệnh viện đi ngang đều phải ngoái đầu lại nhìn, một số còn chạy đi báo những người có chức quyền vì sợ xảy ra xung đột.
Nghiên Vũ nhìn huy hiệu trên vai một người vệ sĩ, nở nụ cười khinh thường:
- Một bên giả vờ thâm tình với anh Kỳ Xuyên, một bên đu bám Adam tổng. Cô không biết nhục à? Đồ lăng loàn!
Đới Mẫn Giai siết chặt nắm tay:
Tôi ra sao cũng không thẹn với chính mình. Còn cô thì sao? Đang tự chửi bản thân à?Cô...Vẻ mặt Nghiên Vũ lúc xanh lúc trắng càng khiến Đới Mẫn Giai tin rằng cô đã đá động được tim đen của cô ta. Ông Hoắc nghiêng về bên có lợi cho ông ta, tất nhiên là một thiên kim sẽ đem lại nhiều tiền lộc hơn là một trợ lý nhỏ bé. Ông ta đẩy mạnh vào vai cô vô cùng ác ý:
Tôi đã bảo tôi không chấp nhận cô làm vợ của Kỳ Xuyên rồi. Cô vừa là tình nhân của ông chủ, vừa đi quyến rũ con trai tôi. Tôi còn e cô dính bệnh kín rồi lây cho nó đi. Tới lúc đó, tôi nhất định sẽ kiện cô.Chú, cháu không có... - Cô lắc đầu, cơ thể kiên cường chống đỡ dù những lời phỉ báng từ người nhà của người mình yêu không khác gì hàng ngàn cây dao găm đâm vào tim.
Các bác sĩ và y tá cũng chạy tới, khuyên can đủ đường nhưng đám người bên Nghiên gia không dễ bỏ qua như thế. Ngay khi mọi chuyện lên đến đỉnh điểm, một người phụ nữ tiến vào cùng số vệ sĩ theo sau, đầu ngẩng cao quý phái và lạnh lẽo nhìn về phía ông Hoắc: