Tổ tiết mục dẫn bọn họ đến một căn nhà cổ kính, trưởng thôn giới thiệu, đây là nhà của một vị Quỳnh kịch địa phương, vị bậc thầy Quỳnh kịch này còn thu nhận rất nhiều học trò, rất nổi tiếng ở địa phương.
Mọi người đều tán thưởng, sau khi vào nhà mới biết được, căn nhà này không chỉ cổ kính mà còn mang đậm phong cách kịch nghệ, họ vào chính phòng, bên trong có một vị bà cụ khoảng 60 tuổi.
Không hề nghi ngờ, đây chính là bậc thầy Quỳnh kịch theo như lời trưởng thôn.
Bậc thầy Quỳnh kịch họ Lâm, mọi người đều gọi bà ấy là Lâm sư.
Lâm sư quan sát các cô, đột nhiên đứng trước mặt Đan Vân, bảo cô lên tiếng.
Đan Vân không hổ là dân chuyên nghiệp, một tiếng hát rất xuất sắc.
Nhưng vẻ mặt Lâm sư vẫn bình thản, không nhìn ra là hài lòng hay không hài lòng.
Sau đó Lâm sư bảo mỗi khách mời đều hát vài câu.
Biểu tình của Lâm sư là càng ngày càng nghiêm túc, rất tốt, Mạnh Vãn lần này đã nhìn ra, so sánh hai bên, bà ấy vẫn hài lòng hơn đối với giọng hát của Đan Vân lúc trước.
Lâm sư dẫn theo các cô đến một cái sân nhỏ, còn chưa tới trong sân liền mơ hồ nghe được bên trong truyền đến tiếng hí khúc, sau khi mở cửa, trong sân có mười mấy người, cả nam lẫn nữ, tất cả đều đang hát.
So sánh với tiếng hát này, Mạnh Vãn mới hiểu tại sao biểu cảm của Lâm Sư lại nghiêm túc như vậy.
Lâm Sư vẫy tay gọi một cô gái đến, giới thiệu rằng cô gái này là đệ tử lớn của bà ấy, công lực rất cao, cô ấy sẽ hướng dẫn các khách mời, rồi bà ấy rời đi.
Cô gái yêu cầu mọi người gọi cô là đàn chị, đàn chị cũng đã có thể nhận học trò rồi, tình cờ là gần đây cô ấy cũng vừa nhận vài học trò mới, nên các khách mời sẽ học cùng họ.
Quỳnh kịch là một trong những hí khúc bản địa Hải Nam, cũng là một trong những di sản phi vật thể, nhưng đồng thời Quỳnh kịch cơ bản là dùng tiếng Hải Nam để biểu diễn.
Mấy vị khách mời hiện nay không chỉ phải học giọng hát mà còn phải học tiếng Hải Nam.
Vô luận là Quỳnh kịch hay là những hí khúc khác, yếu điểm thứ nhất đều là văn kịch, cô gái lúc nãy bảo các cô khởi động giọng rồi đưa một kịch bản cho họ.
Ca khúc các cô biểu diễn tên là "Phong Vũ Tần Lâu", buổi biểu diễn buổi tối ngoại trừ mấy nhân vật có nhiều cảnh diễn sẽ để cho khách mời bọn họ biểu diễn ra thì những nhân vật còn lại do học trò của vị đàn chị kia hỗ trợ tham dự.
Vai diễn được chọn ngẫu nhiên, Mạnh Vãn nhận được vai con trai, Lâm Hà diễn vai mẹ cô, Đan Vân là mẹ chồng, Lục Nùng diễn vai bố cô, Trương Tinh Tinh diễn vai con dâu.
Trước tiên, có người dạy lời thoại cho các cô, Mạnh Vãn chưa từng nói tiếng Hải Nam, nên cô đánh dấu bằng pinyin ở một số chỗ, nhìn thấy điều này bình luận trực tiếp cười rộ lên, cảm thấy như Mạnh Vãn đang diễn lớp học tiếng Anh của họ.
Mấy người bọn họ qua loa nhớ kỹ lời thoại liền bắt đầu đối diễn, năm đứa nhỏ cũng ở trong sân chơi đùa và xem mẹ mình biểu diễn.
Mạnh Vãn quỳ xuống ôm lấy chân Lâm Hà, bi thương nói: "Cốt nhục đoàn viên còn quý hơn vàng, con không chê mẹ thân phận thấp kém.”
Lâm Hà xoay người vẻ mặt u sầu nhìn lại, không nói chuyện, nhưng lại từng chút từng chút rút tay áo bị Mạnh Vãn kéo ra, vừa rút vừa lui về phía sau.
Nhưng lại có chút không nỡ, tiến tới ôm lấy Mạnh Vãn một chút rồi lại lùi lại.
Mạnh Vãn nắm lấy tay áo Lâm Hà kéo từng chút từng chút trở về: "Dê con bú mẹ còn quỳ gối, con không nhận mẹ là tội lớn... Con nguyện từ bỏ quan chức đi theo mẹ.”
Những khách mời khác cũng đều bị cảm động, Lâm Hà muốn ôm lấy Mạnh Vãn, rồi lại do dự lui về phía sau.
Đan Vân nói: "Con dâu tốt của tôi, lỗi là ở lão thân tục lệ lạc hậu mà làm sai, khiến cháu xét xử mẹ là chuyện hiếm thấy trên đời, con hãy nhận cháu đi.”