Cả một phòng 325, lại chỉ có mình Bạc Tinh Tinh là con nít, rõ ràng chiều cao cũng chỉ hơn một mét, nhưng ở giữa những người lớn đều trên 160 này bé lại nổi bật nhất.
Các khách mời cũng đều rất ngạc nhiên, Lục Nùng hỏi: "Sao cháu lại đến đây một mình, mẹ cháu đâu."
Tổ tiết mục chuẩn bị bữa sáng là bún qua cầu nổi tiếng ở Vân Nam, Bạc Tinh Tinh đã sớm đói bụng, nghe vậy, bé nhanh chóng ăn bún.
Bé nuốt sợi bún gạo vào bụng rồi mới nói: "Mẹ không đói bụng."
Bạc Tinh Tinh trả lời tương đối uyển chuyển, nhưng ở đây ai cũng nghe hiểu hàm ý phía sau.
Lục Nùng hỏi xong cũng không nói gì thêm, trái lại là Trương Tình Tình kinh ngạc nói: "Cái gì, Mạnh Vãn để một đứa bé một mình đi ra lấy đồ ăn sáng, em ấy đang làm gì vậy."
Trải qua chuyện ngày hôm qua, Bạc Tinh Tinh không thích Trương Tình Tình lắm, bé uống một ngụm nước lèo, mới chậm rãi nói: "Mẹ đang chờ cháu về nhà."
Trương Tình Tình không chút lưu tình vạch trần sự thật: "Không phải chứ, tâm Mạnh Vãn lớn như vậy sao, yên tâm để cháu đi một mình còn em ấy lại thanh thản ở nhà."
Chuyện này nói sâu hơn thì không tốt, Đan Vân ho nhẹ một tiếng, kéo đề tài: "Hôm nay bún có mùi vị rất ngon, con gái của tôi thích nhất là ăn bún, tôi mang về cho nó ăn, nó nhất định sẽ thích lắm."
Lâm Hà cũng nói: "Con trai tôi cũng cực kỳ thích ăn mấy loại đồ ăn có nước dùng này, ăn rất ngon."
Những khách quý khác bắt đầu nói con nhà mình thích ăn cái gì, bình thường cho ăn một bữa cơm khó khăn cỡ nào, nhưng Trương Tình Tình có lẽ không từ bỏ tâm tư muốn bôi đen Mạnh Vãn lại nói: "Nói cho cùng, chỗ chúng ta vẫn là Mạnh Vãn hạnh phúc nhất, không cần cố ý dậy sớm giống như chúng ta, em ấy chỉ cần ở nhà thôi, Tinh Tinh sẽ đưa bữa sáng qua cho em ấy."
Bầu không khí lập tức có chút xấu hổ.
Bạc Tinh Tinh ăn xong một miếng bún nước cuối cùng, bé lấy ra khăn giấy lau miệng, nghe được câu này thì hết sức nghi hoặc nói: "Dì, thì ra dì mang đồ ăn cho chị Thi Nhược không hạnh phúc hả?"
Bạc Tinh Tinh chỉ tò mò vậy thôi, nhưng trong tai Trương Tình Tình lại là mình mang một chút đồ ăn về cho con gái cũng phải oán giận, nếu như bị người có tâm cắt nối một chút thì cũng thành video bôi đen được, Trương Tình Tình lập tức bổ sung: "Làm sao vậy, dì chỉ cảm thấy Tinh Tinh quá ngoan, ngược lại Thi Nhược nhà dì có vẻ không hiểu chuyện lắm.”
Bạc Tinh Tinh xin nhân viên công tác một phần bún gạo đã đóng gói xong, sau đó nói lời tạm biệt với mọi người: "Các dì, cháu ăn xong rồi, cháu về nhà trước đây ạ."
Cảm giác về phương hướng của Bạc Tinh Tinh vẫn rất tốt, đường về không cần hỏi đường lần nữa, bé tự mình tìm đường về nhà.
Trong phòng rất yên tĩnh, Bạc Tinh Tinh đoán là Mạnh Vãn còn chưa dậy, bé đặt bữa sáng lên bàn, lặng lẽ quay về phòng ngủ.
Đúng là Mạnh Vãn còn đang ngủ, Bạc Tinh Tinh cẩn thận cầm cặp sách nhỏ của mình, có ra khỏi phòng.
Khán giả trơ mắt nhìn bánh bao nhỏ ngồi vào bàn, lại lấy sách ra đọc, trong cực kỳ yên tĩnh.
[Nếu tôi nhớ không lầm, Bạc Tinh Tinh bốn tuổi không phải mười bốn tuổi nhỉ.]
[Hoảng quá, tôi chưa từng thấy đứa trẻ nào hiểu chuyện như vậy.]
[Đứa nhỏ nhà tôi với tôi đây là diễn.]
Đợi đến khi Mạnh Vãn cuối cùng cũng rời giường, Bạc Tinh Tinh đã đọc sách bên ngoài được nửa tiếng.
Nhìn thấy Bạc Tinh Tinh, Mạnh Vãn khiếp sợ: "Sao con lại dậy sớm như vậy."
Bạc Tinh Tinh có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, bé chỉ chỉ bàn ăn: "Đồ ăn sáng của mẹ."
Mạnh Vãn mở túi ra, sợi gạo bên trong vẫn còn rất ổn, thậm chí nước canh cũng không bị đổ, cô nói: "Con đi lấy cho mẹ sao."
Bạc Tinh Tinh rụt rè gật đầu.
Mạnh Vãn mở nắp ra, một mùi thơm của thức ăn đập vào mặt, sợi bún vẫn còn ấm áp: "Con đã ăn chưa?"
Bạc Tinh Tinh lại gật đầu.