Mê Hoặc Song Vương

Chương 94: Phát bệnh

Trước Sau

break
Một tay nam tử chống đỡ, nhìn nữ tử trên chỗ cao: "Từ nay về sau, liền không còn ràng buộc nữa."

Người kia khẽ gật đầu: "Đúng, đã không còn ai có thể hại nàng."

Hàn Hữu Thiên cuối cùng cũng không đành lòng: "Vương, ngài không đi gặp nàng một lần sao?"

Hắn lắc đầu, yếu ớt ho khan vài tiêng: "Ta đoán không sai, chỉ có hắn mới bảo hộ được nàng."

Hàn Hữu Thiên im lặng, trong lòng chua xót khó nhịn: "Vương, là thuộc hạ vô dụng................."

"Này không trách được ngươi, ngươi chữa cho nàng, ta đã không còn mong gì hơn. Hàn Hữu Thiên, đêm nay trở về Đại Liêu, chết, ta cũng muốn chết ở trong tòa viện thuộc về chúng ta." Gia Luật Thức ngẩng đầu, không chớp mắt chăm chú nhìn nữ tử, nàng, hiện nay đã đứng ở nơi cao nhất.

Ngươi đứng ở giữa vạn người, nhận được muôn vàn vinh quang, chỉ là không thể nhìn thấy ánh mắt của ngươi, sẽ hay không cất giấu nước mắt.

Gia Luật Thức biết, hắn không có khả năng này, muốn quên cuối cùng cũng không thể quên.

Hội nhi, nhớ kỹ, nếu như ta chết, sẽ biến thành thương ưng của thảo nguyên, một đời một kiếp bảo vệ ngươi.

"Vương............." Hàn Hữu Thiên khẽ gọi, không phát ra được âm thanh nào khác.

Hắn không nói gì nữa, đôi mắt lưu luyến nhìn chằm chằm về phía xa, lần này, thật là lần gặp mặt cuối cùng.

Tha thứ cho ta, chỉ có thể ở một nơi bí mật nhìn ngươi.

"Hàn Hữu Thiên, trở về thôi.............."

Trở về................

Đêm, khói mù thâm sâu, trong cung, khôi phục lại yên lặng.

Bách Lý Hội gối lên ngực Tập Ám, khóe miệng còn mang theo nụ cười, hô hấp đều đặn.

Nàng bước từng bước một, cũng là đi tới thảo nguyên xa cách đã lâu.

Không còn ngựa rong ruổi, bầu trời vẫn trong xanh như trước, cả trong mộng cũng xanh biếc một màu.

Bỗng nhiên, giữa lòng bàn tay trở nên ẩm ướt, thậm chí còn cảm thấy mùi máu tanh sềnh sệch, Bách Lý Hội ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Gia Luật Thức.

Toàn thân hắn mặc phục sức người Liêu, không nói một câu, lại không ngừng ho khan, thỉnh thoảng, còn hộc ra máu khối.

"Gia Luật Thức............" Nàng khẽ gọi, lo lắng muốn tiến lên, nhưng thế nào cũng không thể bước lên được.

"Ngươi làm sao vậy, ngươi làm sao vậy, Gia Luật Thức............" Bách Lý Hội lớn tiếng gào thét, nhưng hắn vẫn không thấy nàng, chỉ là vô lực thở hổn hển ở một bên.

Bỗng nhiên, cả người hắn ngã xuống đồng cỏ xanh, đôi mắt nhìn chằm chằm phía trên, khóe miệng đỏ sẫm, máu không ngừng trào ra.

"Gia Luật Thức..........."

Một hồi hét vang, chim thương ưng kia xẹt qua phía chân trời, kéo dài không ngừng.

Hắn nặng nề nhắm mắt lại, khóe môi khẽ câu lên, chỗ ngực, một mảnh đỏ thẫm yếu ớt.

"Không............" Bách Lý Hội đột nhiên ngồi dậy, Tập Ám bên cạnh bị đánh thức, "Làm sao vậy Hội nhi?"

Nàng xốc chăn lên, cả hài cũng không mang, cứ như vậy chạy ra ngoài.

"Hội nhi............." Tập Ám theo thật sát, vẻ mặt lo lắng.

Bách Lý Hội chạy vô định, chân trần dẫm trên nền đất lạnh lẽo, phát ra từng tiếng vang nặng nề.

Màu trắng của góc áo vòng qua mỗi chỗ rẽ, yên lặng, chỉ có tiếng tim đập loạn nhịp của nàng.

Tâm vì sao lại loạn như vậy, đau quá, đau đến mức hít thở cũng khó khăn.

Bỗng chốc nàng đã lẻn đến phía trên cổng thành, nhìn xuống mảnh mênh mông kia, chỉ hy vọng không thấy một mảnh xanh biếc kia nữa.

"Ngao.........ngao............" Tiếng kêu cực kì bi thương, từ đâu tới đây?

Từ phương Bắc, một con chim thương ưng nhanh như kiếm vọt tới phía trên tường thành, xoay quanh đỉnh đầu của nàng.

Mắt màu hổ phách, móng sắc bén nhọn, còn có, hương vị của thảo nguyên.

Hội nhi, ta chết, sẽ biến thành chim thương ưng của thảo nguyên................., chim thương ưng của thảo nguyên..................

Nàng sợ hãi nhìn chằm chằm phía trên, đột nhiên hai tay vung vẫy dữ dội, "Không..........Không.............Gia Luật Thức............"

Chim thương ưng dường như hiểu được tiếng người, sau khi lượn vài vòng, liền đậu phía trên tường thành.

"Không thể, không thể." Nàng nói năng lộn xộn lắc đầu, một cỗ không khí, lan ra toàn thân.

"Hội nhi." Tập Ám chạy đến, vừa muốn tiến lên, liền bị nàng ngăn lại.

"Đừng qua đây..............." Bách Lý Hội vươn một tay chỉ về Tập Ám.

Trong cơ thể, nóng quá, thật là nóng, nàng cực kì đau đớn cắn môi dưới, dã tính của Tuyết Hồ kia, lại muốn phát tác.

"A..........." Giống như muốn phá thể mà ra, Bách Lý Hội thét chói tai ngẩng đầu lên, cả thân thể cong lại, mười ngón tay đâm sâu vào tóc.

"Hội nhi." Tập Ám kinh hãi, vội vàng tiến tới.

"Sưu" một tiếng, nàng đã rút kiếm trong tay thị vệ bên cạnh: "Đừng tới đây."

"Hoàng thượng, hoàng hậu........." Vài thị vệ thủ thành chỉnh tề quỳ xuống, nhìn hai người.

"Hội nhi, nói cho ta biết, làm sao vậy?" Đôi mắt Tập Ám nhìn chằm chằm nàng, đáy mắt đầy đau xót.

"Ngươi nếu dám tiến lên một bước, ta sẽ giết ngươi." Bách Lý Hội chỉa kiếm vào người hắn: "Tập Ám, ta hận ngươi, ta hận ngươi, đều là ngươi, khiến ta mắc phải cô đĩnh, hiện nay, ngày ngày còn phải chịu đựng phần giày vò này. Liễu gia, đã bị diệt vong, ha ha............."

Tập Ám cả kinh, vẻ mặt chấn động, cô đĩnh?

"Hội nhi, ngươi làm sao có thể mắc phải bệnh đó?"

Bách Lý Hội chớp mắt, giống như vẫn chưa phản ứng kịp: "Ta làm sao lại ở đây?"

Hắn vươn một tay, trước tiên muốn để nàng bình tĩnh lại: "Hội nhi, đưa kiếm cho ta."

Bách Lý Hội mơ màng liếc nhìn dưới thành, ánh mắt thoáng hỗn độn, thoáng trong veo.

"Tập Ám, ngươi có biết hay không, ta thật khó chịu a, ta thiếu chút nữa đã chết, trong thân thể ta có một sức mạnh muốn xé nát ta, thật là khó chịu.........." Nàng cầm kiếm kéo trên mặt đất, lại vừa thì thào tự nói.

Tâm bị hung hăng xé toạc ra, Tập Ám chỉ cảm thấy trong cổ cực kì ngột ngạt, đáy mắt, hiện ra vẻ đau xót vô ngần.

Nửa người Bách Lý Hội tựa vào tường thành, một tay mạnh mẽ gõ vào đầu: "A..............."

Hắn cả kiinh, bất chấp mọi thứ xông tới.

Chỉ cảm thấy một cỗ nóng rực khổng lồ đánh úp tới toàn thân, thân thể giống như bị thiêu đốt, Bách Lý Hội mạnh mẽ nâng kiếm đâm tới.

Tập Ám chỉ cảm thấy chỗ ngực căng thẳng, cúi xuống, liền thấy lưỡi kiếm đã nhập vào ngực mình.

Hắn không tin lắc đầu: "Hội nhi.........."

Một tay chụp thân kiếm, kiên cường lạnh lẽo, hóa ra, đúng là thật.

Bách Lý Hội ngẩng đầu, nhìn hắn, khóe mắt nhếch lên, hồ mỵ lên tiếng: "Tập Ám, ngươi đi chết đi."

Trên tay dùng sức, hắn cũng không ngăn cản, lòng bàn tay vèo bị mở ra.

Bách Lý Hội cười duyên quát nhẹ, dùng hết sức, đâm thật sâu xuống.

Một kiếm này, xuyên qua bàn tay, đâm xuyên vào lồng ngực hắn.

Chỉ chừa lại phần chuôi kiếm, cô tịch bám vào hắn, vết thương tràn đầy máu tươi.

Nội y trắng thuần khiết bị nhuộm đỏ, máu ồ ạt chảy ra, thoáng cái liền nhuộm đỏ màu sắc ban đầu.

Ngực, thật dễ chịu, nhưng trong nháy mắt, Bách Lý Hội liền thấy từng điểm từng diểm, nở ra một đóa hoa hồng yêu dã thật lớn, lan tràn ra.

Trên mặt, ấm áp, nàng vội vàng nới lỏng tay, sờ soạng trên mặt, máu ở đâu ra, quá tanh, quá nồng đậm.

Chất lỏng đậm đặc đều không thể tan được, thân thể chợt run lên, rất lạnh a.

Hai tay Bách Lý Hội ôm chặt đầu, luống cuống nhìn bốn phía.

Đêm tĩnh lặng, thoáng cái liền ầm vang chấn động, bọn thị vệ luống cuống tay chân, một đám người đã cầm kiếm trong tay, vây nàng lại.

Tập Ám chỉ cảm thấy ngay cả hít thở cũng khó khăn, mỗi lần hít vào, giống như trút hết khí lực, trước mắt trở nên choáng váng, rốt cuộc ngã xuống.

"Hoàng thượng." Người ở phía sau vội vàng tiếp được, nắm hai vai hắn, đưa nửa người trên của hắn nghiêng lên, không để kiếm sau lưng chạm đất.

Hắn vô lực nhìn Bách Lý Hội, giống như tàn hoa đổ nát, đã không còn chút khí lực nào.

Hai tay nàng ôm ngực, chân trần không ngừng lui về phía sau, ngồi xổm xuống chỗ góc tường thành. Dường như bị sợ hãi, ánh mắt mơ màng, trên mặt, trên tóc dính đầy vết máu, cảnh giác nhìn bọn thị vệ tới gần.

Tập Ám gắng sức bình ổn lại, âm thanh yếu ớt như dây đàn bị cắt đứt, nhưng một chút cũng không mất đi sợ hãi: "Các ngươi ai dám động đến nàng?"

Bọn thị vệ không dám tiến lên, có người đã chạy xuống cổng thành, gọi thái y.

"Hội nhi............." Hắn giãy giụa vươn tay ra: "Qua đây, đừng sợ."

Bách Lý Hội xoa lung tung vết máu trên má, vẫn không buông xuống phòng bị.

"Qua đây.........."

Nàng ngẩn ra, có chút thanh tỉnh: "Tập Ám, ngươi làm sao vậy?"

Bách Lý Hội vẫn chưa đứng dậy, hai tay chống lên mặt đất, bò đi qua.

Vì sao trên người hắn lại nhiều máu như vậy, bàn tay bị hòn đá trên đất cọ xát rách ra, đầu gối cũng đau đớn, nàng trở lại bên người Tập Ám, đặt tay vào trong tay hắn, "Ám.............."

Hắn mím môi, cười yếu ớt.

Một câu cũng không nói, chỉ là chôn vào ngực hắn, không ngồi dậy nữa.

"Hoàng thượng" Mọi người đều kinh hãi, tướng lĩnh một bên vội vàng gọi người nâng hắn lên.

Trên tay vẫn nắm chặt, nhưng thế nào cũng không nguyện buông ra.

Bách Lý Hội chỉ đành phải cầm tay hắn, chạy theo phía sau.

Một kiếm vừa rồi, thật sự là nàng đâm sao?

Vì sao lại không nhớ gì cả?

Thái y đã sớm đợi một bên, nam tử đã bị nặng đến độ hôn mê, cho dù người ta gọi thế nào cũng không tỉnh.

Lấy kéo cắt nội y vị dính bết lại, Tập Ám đã hoàn toàn mất tri giác, không còn biết đau đớn.

Thái y rửa sạch vết máu quanh thân hắn, không chỗ nào không có. Khuôn mặt hắn vì mất máu quá nhiều mà trở nên trắng bệch, tóc đen rối tung, bị máu nhiễm lên rối rắm, dính bện.

Thái y lắc đầu, đứng lên, vài người khác bước lên, sau khi kiểm tra tỉ mỉ, hướng về Bách Lý Hội bẩm báo: "Hoàng hậu nương nương, thần chỉ có một cách mới có thể chữa được vết thương của hoàng thượng, nhưng, chỉ là phải mời nương nương ngài lánh đi."

Bách Lý Hội không nói, thân thể dựa vào mép giường, ngồi trên thảm trải sàn. Một tay nắm chặt lấy tay hắn, không ngừng lắc đầu.

Bọn họ thấy nàng cố chấp như vậy, chỉ đành phải thỏa hiệp: "Nếu như nương nương chịu không nổi........."

"Ai." Nửa câu còn lại nuốt vào trong, toàn lực chữa trị.

Vết thương của Tập Ám bị xuyên thấu, điều may mắn duy nhất là còn cách trái tim một chút.

Một thái y lấy ra thuốc bột, rắc trên miệng vết thương của hắn, máu bị ngưng tụ lại, một miệng vết thương dài liền hiện ra.

Một người khác lấy ra một cây tú hoa châm kích cỡ ngân châm, xuyên chỉ vào, tìm đúng miệng vết thương của hắn đâm xuống.

Lòng Bách Lý Hội khẩn trương, không kiềm chế nổi, tim cực kì đau đớn, nước mắt không ngừng trào ra, lần lượt làm lu mờ mắt nàng.

Nàng không ngừng lau đi, nàng phải xem, đều vì nàng, mới hại hắn thành như vậy.

Kim chỉ màu trắng xuyên qua da thịt, lúc đi ra đã sớm bị nhuộm đỏ, vì để cho máu ở vết thương ngừng chảy, thái y đã dùng sức kéo chặt chỉ, để ngừa miệng vết thương không khép lại được.

Một châm một châm như vậy cứ đâm xuống, khuôn mặt hắn, thật bình tĩnh, cư nhiên cả lông mày cũng không cau lại lấy một cái, giống như đã thoát khỏi thể xác này vậy.

Máu lần nữa trào ra, thái y nhất thời không tìm thấy chỗ khâu lại, người bên cạnh vội vàng đem thuốc bột rắc lên, chất lỏng ấm áp kia xì lên, thoáng cái liền ngưng kết thành khối.

Bách Lý Hội một mực cắn chặt mu bàn tay, nàng sợ nếu không làm như vậy, nàng sẽ hôn mê bất tỉnh, không hề cảm giác được đau đớn, trên mu bàn tay nàng máu cũng chảy ròng ròng.

Tới tới lui lui, trong phòng, đều là mùi máu tươi nồng đậm, lau cũng không đi.

Không dễ dàng để cắt đứt chỉ. Bọn họ đem thân mình hắn lật lại, dưới lưng, một màu đỏ ẩm ướt trên chăn gấm.

Bách Lý Hội ô ô nghẹn ngào ra tiếng, hôm nay là ngày đại hôn của nàng, là Tập Ám bù lại cho nàng.

Nàng vươn một tay lấy khăn ướt trong tay thái y, lau sạch vết máu trên lưng hắn.

Giống cách thức ban nãy, thái y tỉ mỉ khâu lại, đợi đến khi toàn bộ đều được xử lý xong, mồ hôi đã sớm chảy đầm đìa.

Thuốc sắc xong cũng được nha hoàn đưa tới, thái y lúc này mới thu hồi thân mình, âm thầm thở dài nhẹ nhõm.

"Hồi hoàng hậu nương nương, hoàng thượng đã không còn đáng ngại, chỉ cần điều dưỡng cho tốt là không có vấn đề gì."

Bách Lý Hội gật đầu, vẫn không nói gì, tựa vào mép giường.

Tướng lĩnh thị vệ bên cạnh không yên lòng, nhưng cũng không thể không tuân mệnh, chỉ có thể phái mấy người bí mật bảo hộ.

Thái y tựa vào một chỗ, không dám rời khỏi tẩm cung nửa bước.

Bách Lý Hội dán sát gò má trên mu bàn tay hắn, lúc trước, hại Gia Luật Thức, lần này, lại hại Tập Ám.

Vì sao, đều là nàng. Khiến cho hai nam nhân lần lượt rơi vào hiểm cảnh.

Bách Lý Hội thấp giọng khẽ gọi: "Tập Ám, ngươi nhanh tỉnh lại đi.............."

Khi đó, Gia Luật Thức chính là bị nàng làm tỉnh lại.

"Tập Ám, người khác đều nói ngươi có bộ dáng đẹp mắt, về sau sẽ không có người nói đâu." Nàng chua xót chớp chớp mắt, "Bởi vì trên người ngươi đã có hai con rết rất dài................"

Bách Lý Hội khóc lúc lắc đầu: "Không, không ai có thể nói, bởi vì a, chỉ có ta nhìn thấy, cũng chỉ có ta có thể nói."

"Tập Ám, cái người quái dị này, nhanh tỉnh lại đi............."

"Tập Ám, sau khi ngươi tỉnh lại, phát hiện ra bản thân xấu như vậy, có thể khóc hay không a.............."

"Ha ha, ta đã quên, ngươi là nam nhân, không được phép khóc................."

"Thật sự, dường như ta cũng không thấy ngươi khóc bao giờ a..............."

"Tập Ám, thành thật khai báo đi, ngươi có vì ta mà khóc không hả?"

Nàng khịt khịt mũi, trong cổ căng thẳng, nằm trên mép giường khóc lên.

Trên tay chợt bị siết chặt, Bách Lý Hội vui mừng ngẩng đầu, đã thấy khóe mắt hắn, một vệt lạnh lẽo trượt xuống.

"Tập Ám............." Nàng đến gần, lấy môi hôn lấy nước mắt của hắn, chính mình cũng rất mệt mỏi, toàn bộ nước mắt đều rơi trên mặt hắn.
break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc