Người còn chưa tới, rất xa liền đã nghe thấy âm thanh tức giận la mắng của nữ tử: "Đều cút hết đi, ai dám nói cho hoàng thượng, ta sẽ giết người đó............."
Hóa ra, là sợ Tập Ám trông thấy.
Hai người cùng nhau tiến vào điện, Tập Ám miễn lễ nghi, để thái y tiến lên chẩn bệnh.
"Không, cút đi................."
Liễu Nhứ vung loạn gạt bỏ, vết máu trên mặt đã khô, nửa bên mặt cũng sưng phồng lên.
Toàn thân nhếch nhác trên đất, cả thân thể ngồi xếp bằng, không thể nào tới gần.
"Người tới, đè nàng lại cho trẫm." Tập Ám mất kiên nhẫn, nhìn bộ dáng của nàng, chỉ đành phải lắc đầu.
Liễu Nhứ vừa thấy hắn, liền giãy giụa kịch liệt, nàng không muốn để hắn thấy bản thân lúc này.
Hai thị vệ một trái một phải, đè chặt nàng lại, nha hoàn phía sau cũng tiến lên, đem đầu của nàng cố trụ lại.
Thái y tiến lên, lấy thuốc rửa sạch vết máu trên mặt, một vệt máu, xuyên suốt trên gò má bên mặt, lộ ra rõ ràng trước mặt người khác.
"Không............ô....ô.............." Nàng khuất nhục nhắm mắt lại, chất lỏng lạnh lẽo thấm vào trong vết thương, đau đớn khắc khoải.
"Hồi hoàng thượng, vết thương trên mặt Liễu phi, xem ra là phải lưu lại sẹo rồi." Thái y đứng lên, bất đắc dĩ thở dài.
Tập Ám nhìn nữ tử, cuối cùng phất phất tay: "Đem miệng vết thương xử lí ổn thỏa đi."
"Dạ."
Bách Lý Hội đứng ở một bên không nói một câu, vết sẹo kia của Liễu Nhứ, cũng khiến cho lòng nàng hơi đau. Chung quy cũng không phải trời sinh độc ác, vẫn là có chút hổ thẹn.
Chỉ là trong nháy mắt, liền ẩn giấu đi, đây là, nàng tự chuốc lấy.
"Hoàng thượng, là hoàng quý phi, là hoàng quý phi hại nô tỳ thành như vậy." Liễu Nhứ tránh kiềm chế ở hai bên, một tay đập nát lọ thuốc trên tay thái y.
Tập Ám không vui nhíu mày lại, không nói gì.
Nàng quỳ bò tiến lên, một tay giữ chặt thắt lưng hắn: "Hoàng thượng, ngài hãy thay nô tỳ làm chủ a................."
Tập Ám cúi đầu nhìn nàng, âm thanh lại trở nên ôn nhu hiếm thấy: "Nhứ nhi.............."
Liễu Nhứ kinh ngạc ngẩng đầu, một bên má, vẫn còn chảy máu. "Chờ thương thế của ngươi tốt lên, trẫm sẽ đưa ngươi hồi phủ, hậu cung này, ngươi không thể ở lại."
"Không............" Hy vọng ban đầu tan biến thành tro, một tay nàng ôm chặt eo hắn: "Hoàng thượng, tại sao ngài không tin nô tỳ?"
Hóa ra, giữa người với người, tin tưởng thật sự rất quan trọng.
Hắn tin nàng, liền có thể tùy nàng, phá hủy tất cả.
Hắn bỏ tay ra, kéo Bách Lý Hội đi ra ngoài.
Thái y một bên càng khúm núm tiến lên: "Liễu, Liễu phi, lọ thuốc ban nãy, vốn có thể trừ đi bảy phần vết sẹo, nhưng giờ, không kịp luyện chế lại nữa..............."
"A..................." Hai tay nàng cắm vào tóc, khuôn mặt hung tợn: "Ta không muốn trở về, không muốn, Bách Lý Hội, ngươi trả lại tất cả cho ta............."
Đêm đã khuya.
Sáng sớm hôm sau, trong điện Kim Loan.
Tập Ám một thân hoàng bào, một tay chống cằm, liếc nhìn phía dưới.
Âm thanh của công công bên cạnh the thé, làm vỡ sự tĩnh lặng trong bức tường cao: "Có việc dâng tấu, không việc bãi triều."
Nam tử trên ghế rồng giống như không tập trung, đôi mắt nhìn ra ngoài điện, hơi nheo lại.
"Khởi tấu thưa hoàng thượng." Minh vương gia phía dưới một thân triều phục, cầm trên tay một sổ con: "Thần có việc muốn tấu."
Tập Ám thu hồi thần trí, vẫy tay ra hiệu cho hắn nói tiếp.
"Hoàng thượng, Liễu thượng thư bị tình nghi dính líu đến tội bán nước, xin hoàng thượng minh xét."
Vẻ mặt Liễu thượng thư bên cạnh kinh hãi, âm thanh cũng bắt đầu run rẩy: "Hoàng thượng, thần, thần bị oan."
Tập Ám có một chút hứng thú, thu thân mình, nghiêng về phía trước: "A?"
"Hoàng thượng" Minh vương gia tiến lên một bước, tấu chương trong tay giơ lên trên đỉnh đầu: "Đây là chứng cứ Liễu thượng thư bán nước, trong đó, có một phong thư là do Nam viện đại vương Liêu quốc Gia Luật Thức tự tay viết."
Thật không ngờ, không cần hãm hại, bản thân liền cất giấu những suy nghĩ gian dối.
Công công một bên đem tấu chương đến tay Tập Ám, hắn nhìn lướt qua, liền để sang một bên.
Liễu thượng thư đứng dưới điện, nhất thời trong triều nhao nhao lên tiếng nghị luận, Tập Ám nâng mắt, thân thể dựa vào ghế rồng.
"Hoàng thượng, oan uổng a, hoàng thượng..............." Liễu thượng thư dưới gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống giữa điện.
Minh Vương gia giống như đã sớm có chuẩn bị, hướng về nam tử trên đất lạnh lùng cười khẩy một tiếng: "Hoàng thượng, thần còn có một nhân chứng."
Tập Ám khoát tay áo, công công bên cạnh vội vàng tuyên triệu: "Truyền."
Liễu thượng thư âm thầm lau mồ hôi lạnh, vụng trộm quay đầu lại.
Đi vào là một nữ tử bóng dáng như hoa, cúi đầu, đứng lại bên cạnh nam tử, quỳ xuống: "Dân nữ Ngu nương, tham kiến hoàng thượng."
Tập Ám hừ nhẹ một tiếng: "Ừ, đứng lên đi."
"Tạ hoàng thượng."
Nàng ngước mắt, chống lại nam tử trên ghế rồng, lại giống như bị hút hồn, ngu ngơ tại chỗ.
Đều nói thiên tử Nam Triều có một dung nhan mị hoặc, nữ nhân nhìn qua đều không thể chống đỡ nổi, hôm nay xem ra là thật.
Tập Ám cũng thấy được nàng nhìn chằm chằm mình, khóe miệng chậm rãi câu lên, cười dị thường tà nịnh.
"To gan," Công công bên cạnh chỉ vào nữ tử, vẫn là thấy nhưng không thể trách.
"Dạ." Nàng nhẹ phúc thân: "Dân nữ là ban chủ của Mẫu Đan phường, bởi vì dạ yến lần trước theo hoàng quý phi vào cung, mà bị Liễu thượng thư thu về phủ làm thị thiếp."
Ngu nương liếc nhìn Minh Vương gia bên canh, ánh mắt chua xót.
Đều nói yêu một người, là do kiếp trước thiếu nợ người kia.
Xem ra một điểm cũng không sai.
"Dạo đó, hàng đêm Liễu thượng thư đều ở trong phòng dân nữ, ngay mấy ngày trước đây, Liễu thượng thư nhận được một phong thư thần bí, dân nữ thừa dịp hắn ngủ say lén mở ra, mới biết là thư do chính đại vương Liêu quốc Gia Luật Thức tự tay viết."
Tập Ám gọi một đại thần bên cạnh: "Lý khanh gia, đem mật hàm này kiểm tra kĩ càng, nhìn xem có phải thật sự là bút tích của Gia Luật Thức hay không"
"Dạ." Nam tử được gọi tiến lên, tiếp nhận từ trong tay công công.
Mấy người ở một chỗ so sánh kĩ càng, sau một hồi lâu mới trở về nói: "Hồi hoàng thượng, chính là bút tích của Gia Luật Thức."
Tập Ám khẽ gật đầu, cũng là hướng về phía nữ tử mở miệng: "Ngu nương, ngươi thế lại đơn độc giao thư vào tay Minh vương gia?"
Ngu nương liếc nhìn Minh vương gia: "Lúc trước dân nữ ở tại Minh vương phủ."
Tập Ám cười to, giọng điệu chế nhạo: "Hoàng huynh, khẩu vị vẫn không đổi được sao?"
Đại thần trong triều đã sớm thấy khó hiểu, nhìn chằm chằm Liễu thượng thư, này, cũng không phải là tội nhỏ.
"Hoàng thượng, mỹ nhân ai không yêu? Mỹ nhân khắp nơi, ai có thể sánh được với hoàng quý phi, hoàng thượng thật sự là may mắn." Minh vương gia đón nhận ánh mắt sắc bén của nam tử, khóe môi khẽ cười.
Tể tướng bên cạnh xấu hổ xê dịch thân thể, nữ nhi của hắn là hoàng hậu địa vị cao quý, cư nhiên còn bị người đè ép.
Tập Ám mím môi, cười đến mức lạnh nhạt: "Nữ nhân của trẫm, cho dù trẫm không yêu, cũng chỉ được đứng trong thâm cung này."
Minh vương gia ngẩn ra, tâm thắt chặt lại.
Tay bên hông nắm chặt lại, nhưng chỉ có thể giấu trong tay áo.
Nam tử lúc này mới nhìn thẳng vào Liễu thượng thư trên đất: "Thế nào, cả quỳ, cũng không có khí lực rồi hả?"
Hai tay Liễu thượng thư chống hai bên, cố gắng chống đỡ: "Thần không dám."
"Không dám............." Tập Ám ung dung đùa nghịch ống tay áo, nhìn không ra chút tức giận nào, lại khiến cả điện Kim Loan, bị đè nén đến mười phần.
Ngước mắt, cảm giác lạnh lẽo như hàn băng thẩm thấu vào trái tim từng người, trong điện, bầu không khí như bị ngưng đọng, tiếng hô hấp đông đảo không đều đặn, ngực tắt nghẽn.
"Lá gan của ngươi cũng thật lớn."
"Hoàng thượng, thần, thần................" Liễu thượng thư nửa ngày không nói nên lời, cũng không phản bác được một chữ.
"Trương ái khanh" Tập Ám vẫn không để hắn nói tiếp, mà hỏi thẳng nam tử bên cạnh: "Tội phản quốc này, nên xử trí như thế nào?"
"Hồi hoàng thượng" Nam tử tiến lên một bước, ngữ điệu âm vang có lực: "Chiếu theo luật lệ, là tịch thu toàn bộ gia sản, giết kẻ phạm tội."
Hay cho tịch thu toàn bộ gia sản, giết kẻ phạm tội, thân thể Liễu thượng thư mềm nhũn, nằm sấp xuống tại chỗ: "Hoàng thượng tha mạng a................"
Tập Ám cũng không cử động, lạnh lùng như ám dạ Tu la.
"Hoàng thượng, vì Nhứ nhi, tha mạng cho lão thần đi, không, coi nhưng là vì Duyệt nhi............" Liễu thượng thư bò tiến lên vài bước, đầu, nặng nền nện xuống đất.
Khuôn mặt của nam tử dần lộ ra hơi mù, tay hung hăng vung lên: "Truyền khẩu dụ của trẫm, cả nhà Liễu thượng thư, ba ngày sau xử trảm."
Đây là liên quan đến đại sự quốc gia, hắn kiên quyết đoạn tuyệt.
Đã sớm nghe nói Liễu thượng thư có dị tâm (suy nghĩ gian trá), hôm nay, liền loại đi tai họa này trong lòng.
Tập Ám đứng lên, đi xuống ghế rồng, công công bên cạnh vội vàng tuyên bãi triều.
Trong triều, tiếng nghị luận lại nổi lên, có thương tiếc, có bất an, có vui mừng khi người gặp họa..............
Đều nói đế vương vô tình, một khi làm vương, hôm nay, quyền thế nắm vững trong lòng bàn tay, liền vô cùng càn rỡ độc ác.
Tin tức này, cũng nhanh chóng truyền khắp hậu cung, Liễu gia độc chiếm một nửa thế lực, hiện nay cũng bị nhổ tận gốc.
Bách Lý Hội nghiêng người nằm trên ghế dài, đôi mắt xinh đẹp cao gầy, Thủy Cơ, những người này đều vì ngươi mà tuẫn táng.
Chiếu theo luật lệ của Nam Triều, là trừ tần phi của hậu cung, nàng cười vỗ tay, tốt, ít nhất vẫn còn để lại một Liễu Nhứ.
Hiện nay, dung mạo bị hủy, Liễu gia bị chém, để xem nàng làm sao kiên trì sống tiếp.
Nói đi nói lại, đều là vì một chữ tình.
Trên chợ ba ngày sau, so với đêm trừ tịch còn náo nhiệt hơn, trên hình đài, ba tầng trong, ba tầng ngoài, nước không thấm qua được.
Ánh mặt trời, lúc sắp chết, cũng phi thường ấm áp, lan tỏa, che khuất hơn phân nửa pháp trường, phân nửa còn lại kín người.
Một nhà Liễu thượng thư sáu mươi tám nhân khẩu, toàn bộ quỳ trên hình đài, xung quanh, tiếng chửi rủa không ngừng vang lên.
"Đã sớm nên chém rồi.............."
"Đúng vậy, ông trời rốt cuộc cũng mở mắt a................"
Tay của tên đao phủ không ngừng chà lau đại đao đã sớm sáng loáng, tuy là khí trời rất lạnh, nhưng chỉ mặc mỗi một cái áo khoác ngoài.
Ánh mặt trời mang theo vài phần lẫm liệt, lặng yên dạo chơi.
Quan giám sát ra lệnh một tiếng, ở quanh khoảng trống bên trong, máu chảy thành sông.
Mùi máu tươi nồng nặc, gột rửa hết tội nghiệt, mặt trời trong xanh, không hề bị nhuộm đỏ.
Người đến vây xem thật lâu vẫn chưa tản đi, cho đến khi vết máu khô cạn, người quét dọn đi lên đem bụi tro tẩy đi.
Sau khi đi Di Tâm điện thỉnh an, Bách Lý Hội liền trở lại tẩm cung, thay một thân váy dài đỏ thẫm, điểm chút son phấn, môi son sáng trong chớp động. Lộ ra dung nhan khuynh quốc khuynh thành.
"Điệp nhi, theo bản cung đi xem Liễu phi." Liễu Nhứ bị giam, có lẽ tin tức này còn chưa biết.
"Dạ." Điệp nhi đi theo phía sau, mặc dù nương nương thỉnh thoảng có chút thủ đoạn, nhưng trong lòng nàng, lại là một nữ nhân vô cùng thiện lương.
Mỗi tháng đều thưởng cho nàng không ít bạc, thậm chí cả ăn, mặc, cũng sai người đưa về phòng nàng. Giống như tỷ tỷ nàng vậy.
Nếu là trước kia, Bách Lý Hội sẽ tuyệt đối không làm ra loại chuyện này, chuyện này so với rắc muối vào vết thương, càng thêm đau nhức.
Kỳ thực, Liễu Nhứ ra nông nỗi hôm nay, đại khái có thể tha cho nàng một mạng, nhưng, trong lòng thật không bỏ xuống được.
Ngoài điện, thị vệ lại không giảm bớt, rơi vào một màn hôm nay, bị giam cùng với không bị giam, cũng đều giống nhau.
Bách Lý Hội nhấc váy, đi vào.
Liễu Nhứ nghiêng người trên ghế, mắt hơi híp lại, hấp thu không khí ấm áp buổi sáng sớm. Nửa bên mặt, lấy lụa trắng che lên.
Nàng tiến lên vài bước, đúng lúc chặn lại mảnh ánh sáng kia, buông xuống một mảnh âm u ảm đạm.
Liễu Nhứ mở mắt ra, chỉ thấy nàng một thân đỏ thẫm, trống ngực gia tăng kịch liệt. Một bộ quần áo đỏ thẫm nổi bật lên vẻ xinh đẹp của nàng, thế nào lại lộ ra một loại hơi thở lạnh lẽo giống như Tu La vậy.
"Bách Lý Hội, ngươi tới đây làm gì?" Liễu Nhứ đứng lên, cũng bất chấp lễ nghi.
Nàng đi đến ghế tựa bên cạnh, tự nhiên ngồi xuống. "Hôm qua, trong cung có việc vui đấy."
Giọng điệu đáng yêu, nụ cười trên môi dần tăng lên, làm cho vẻ âm hàn ở trong điện này, có thêm một tia ấm áp.
Liễu Nhứ bất an lắc đầu, ngực lại co rút đau đớn, càng thít chặt, cả hô hấp cũng tắt nghẽn. Nàng ngồi xổm xuống, một tay nặng nề xoa bóp, sắc mặt, càng thêm tái nhợt.
Bách Lý Hội cúi đầu "Ngươi làm sao vậy? Nghe được chuyện vui không phải là nên vui mừng sao?"
Liễu Nhứ ngẩng đầu lên, hung hăng nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Bách Lý Hội tự nhiên nhìn thấu hận ý trong mắt nàng: "Liễu Nhứ, ngươi nói hận một người đến tột cùng là thế nào? Hôm nay, cuối cùng ngươi cũng hiểu rõ rồi?"
Nàng đứng dậy, dưới khăn che mặt, chỉ có một đôi mắt đẹp vẫn còn phong độ, đứng ở xa, cũng không tiến lên.
"Nô tỳ tham kiến hoàng hậu nương nương." Điệp nhi ở cửa nhìn thấy Vân Khinh, vội vàng hành lễ.
Bách Lý Hội liếc mắt, thấy một nha hoàn đi theo phía sau Vân Khinh, trên tay bê một mâm điểm tâm tinh xảo.
Nàng đứng lên hành lễ, Vân khinh nhìn thấy Bách Lý Hội, cũng sững sốt.
"Tỷ tỷ, ngươi thế nào lại đến đây?"
Vân Khinh nhìn Liễu Nhứ bên cạnh: "Đưa cho Nhứ nhi chút điểm tâm, này cũng là nói một tiếng với ngự thiện phòng, dù sao, chúng ta đều ra từ vương phủ."
Bách Lý Hội gật đầu, đôi mắt nhìn nàng, không nhìn ra chút giả dối nào.