Tập Ám khép chặt đôi mắt, môi mỏng khiêu gợi nhấp lên, lại mang theo ý nghĩ chua xót vô tận.
Bách Lý Hội cúi đầu, tay của hắn vô lực buông xuống một bên, khuôn mặt điềm tĩnh, không hề có một tia biểu cảm, chỉ là lẳng lặng dựa vào nàng.
Tập Ám, chớ có trách ta.
Bách Lý Hội hít sâu một hơi, đầu hơi ngẩng lên, cái hố này trong lòng, giờ đây, một bước cũng nhảy không qua rồi.
Trở lại hoàng cung, đem miệng vết thương của Tập Ám sắp xếp ổn thỏa, người đều đã lui xuống.
Bách Lý Hội vừa định đi, liền bị hắn kéo lại: "Trẫm có cho ngươi đi sao?"
Nàng ngoan ngoãn trở lại trước giường, tùy ý hắn đem tay nàng nhập vào lòng bàn tay.
"Ra một thân mồ hôi, trẫm muốn tắm rửa." Nam nhân này, rõ ràng là giọng điệu ra lệnh, thời điểm cùng ngươi triền miên, tự xưng là ta, giống như là rất nghiêm túc, thời điểm xấu xa liền xưng là trẫm.
"Vậy nô tỳ gọi nha hoàn đưa nước tới?"
"Được." Có tiếng trả lời, dễ chịu như vậy.
Trong phòng, thoáng chốc liền hơi nóng mờ mịt, Tập Ám đứng lên, để nha hoàn bên cạnh cởi áo cho hắn.
Động tác trên tay lần lượt nhẹ nhàng, nhưng vẫn không hề đụng tới miệng vết thương, lông mày anh tuấn của hắn cau chặt, cho đến khi cả thân thể nhập vào bồn tắm, mới thoải mái được một chút.
Hai người, một người bị thương tay trái, một người bị thương tay phải.
Tắm rửa, còn nhất định phải mang theo Bách Lý Hội, tay trái không bị thương của hắn kéo tay phải của nàng, để nàng đứng một bên.
Hai nha hoàn không dám dùng sức, sợ đông sợ tây nhẹ nhàng vuốt ve.
Tập Ám dựa vào một bên, nhắm mắt lại, giống như ngủ thiếp đi.
Mấy ngày nay, tựa hồ càng lộ ra vẻ mệt mỏi.
Đều nói, Thiên tử luôn cảm thấy mệt mỏi, xem ra là thật.
Qua hồi lâu, hắn vẫn chưa có ý định mở miệng, Bách Lý Hội thấy nước đã lạnh, vội khoát tay để nha hoàn đi ra ngoài.
Tay Tập Ám vẫn nắm chặt nàng, sợi tóc ẩm ướt, dán sát trên ngực vương đầy những giọt nước của hắn, dưới cơ bụng bằng phẳng, ẩn dưới nước, làm cho sóng gợn dập dờn.
Hắn bỗng nhiên mở mắt ra, khóe miệng câu lên: "Hội nhi, muốn nhìn, cũng không cần lén lút như vậy, trẫm cho ngươi xem."
Ngay sau đó, nước bắn ra bốn phía, một tiếng nước xôn xao, bắn trên thảm lông mềm mại, thân người của hắn đã đứng lên.
Bách Lý Hội quýnh lên, tay nhỏ bé cố sức di chuyển tránh đi, nhưng Tập Ám thế nào cũng không chịu buông, hai người ái muội giằng co.
"Buông tay."
"Không buông."
Thân hình hắn vừa chuyển, liền nhảy ra ngoài.
Bách Lý Hội dùng sức gạt tay ra, đi tới bên cạnh.
"A............." Một tay Tập Ám che lại chỗ bả vai bị thương, trên người vốn còn những giọt nước đọng, nhưng vẫn vì đau đớn mà đổ mồ hôi.
Nàng xoay người, tuy có do dự, nhưng vẫn lo lắng tiến lên: "Không sao chứ?"
"Có sao."
Bách Lý Hội lui thân, lại đi tới.
"Hội nhi, miệng vết thương dường như lại nứt ra nữa rồi, ngươi đỡ ta lên giường đi." Một tay Tập Ám đặt trên vai nàng, đem sức nặng của toàn thân đặt trên người nàng.
"A.............." Bách Lý Hội khom lưng: "Ngươi nặng quá, đứng lên a, chỗ bị thương là tay, không phải chân."
"Nứt xương, toàn thân đều không có khí lực." Hắn ở trên cổ nàng thì thầm: "Lạnh quá."
Một tay Bách Lý Hội vòng qua lưng hắn, mang hắn đến trước giường.
Đem mền đắp lên người hắn, Tập Ám vươn tay: "Tối nay, lưu lại thị tẩm."
Nàng thu hồi thân thể lại quay trở về, đặt tay vào trong tay hắn.
Im lặng nằm xuống bên người hắn, Bách Lý Hội nhắm mắt, cũng không muốn để ý thêm nữa.
Chỗ cổ bị nhẹ nhàng cởi ra, một tay nàng bảo vệ trước ngực, rầu rĩ lên tiếng: "Hoàng thượng............."
"Trên người ta không mặc quần áo, ngươi cũng không cần mặc."
Bách Lý Hội buông tay, mặc hắn ôm chặt nàng.
"Tập Ám, Liễu Duyệt bị bệnh gì, ngươi biết không?"
Tập Ám sững sốt, thân thể căng cứng: "Cô đĩnh."
"Cô đĩnh? Tên rất đặc biệt." Nàng yếu ớt mở miệng, chính là bệnh này, đã tra tấn nàng mất đi nửa cái mạng.
"Đúng, nhưng cũng là một bệnh nan y, Duyệt nhi đi ba năm, ta cho rằng ta sẽ không động tâm nữa, nhưng không nghĩ đến, gặp phải ngươi, có lẽ, bắt đầu từ ngày nạp ngươi, ta mới chính thức hiểu được, cái gì gọi là yêu."
Lòng Bách Lý Hội đau xót, nhắm nghiền mắt.
Còn không bằng, không nghe, không muốn làm một người vô tâm.
Tập Ám khẽ chống thân người, thấy đôi mắt nàng khép chặt, giống như đang ngủ.
Kề sát lên trước, phía sau lưng nàng, làn da mịn màng tinh tế, trắng nõn nà, khiến hắn lưu luyến.
Một tay xoa nhẹ bụng dưới nàng, Tập Ám an tâm nhắm mắt lại, không bao giờ chịu buông ra nữa.
Lông mi nồng đậm khẽ run, Bách Lý Hội mở mắt ra, Tập Ám, đây phải chăng đúng là, đồng sàng dị mộng?
Chuyện hôm nay của Liễu thượng thư, xem ra, Liễu Nhứ rốt cuộc cũng không im lặng như vậy nữa.
Nàng khẽ cười vuốt ve mặt gối thêu, chính là muốn như vậy, khiến cho nàng đến gây sự với mình.
Sáng sớm hôm sau, khi Bách Lý Hội thức dậy, Tập Ám đã đi mất.
Sự vụ trong triều bận rộn, đây cũng là một phần trách nhiệm của quân vương.
Sau khi rửa mặt chải đầu, Bách Lý Hội liền ngồi vào trước án kỷ, cầm bút luyện chữ.
Chữ của nàng, mang theo vài phần âm nhu, một nét bút khẽ vạch, viết cực kì cẩn thận. Cũng không phải nàng thích, mà là, vì một phần tâm trạng, có thể để bản thân tĩnh tâm lại.
"Hoàng quý phi, Liễu phi nương nương cầu kiến." Nha hoàn ở ngoài phòng, âm thanh cũng tận lực ép xuống.
Bách Lý Hội lấy khăn ướt, lau sạch hai tay: "Mời nàng vào đi."
"Dạ." Nha hoàn đi ra lại trở về, Liễu Nhứ đi theo phía sau.
Nữ tử không cam lòng, nhưng đành phải nhẹ nhàng phúc thân: "Tham kiến Hoàng quý phi."
Bách Lý Hội không nói gì, ngồi vào trước bàn ở một bên, tự nhiên dùng đồ ăn sáng.
"Điệp nhi, điểm tâm này là làm bằng thứ gì đây?"Làm sao lại mới lạ như vậy?"
Nha hoàn tên Điệp nhi tiến lên một bước, ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt tươi cười trẻ trung: "Hồi hoàng quý phi, là trái vải."
"Trái vải?" Nàng cầm lên một khối, đưa vào trong miệng: "Đáng tiếc, bề ngoại đẹp đẽ, hương vị, vẫn không bằng mâm điểm tâm năm đó ở vương phủ."
Tim Liễu Nhứ bỗng nhiên chậm đi nửa nhịp, thân thể vẫn duy trì tư thế cúi người.
Bách Lý Hội thả điểm tâm trong tay, nhẹ lau khóe miệng: "Mang xuống đi, không đói bụng."
"Dạ." Điệp nhi gọi tiểu nha hoàn bên cạnh mang đồ ăn sáng đi xuống, bản thân cũng lui về một bên.
Nàng lúc này mới ngẩng đầu, nhìn thẳng vào nữ tử trước mặt: "Không biết Liễu phi lần này tới đây, là vì chuyện gì?"
Liễu Nhứ liền mở miệng nói: "Thiếp thân là vì gia phụ mà đến."
"Liễu thượng thư, như thế nào?"
"Tài bắn cung của gia phụ luôn rất xuất sắc, cũng không nghĩ tới hôm qua lại ngộ thương hoàng quý phi............"
"Không phải là ngộ thương, là cố ý." Bách Lý Hội mím môi, miệng, phẩm trà hoa cúc tiến cống.
"Này......." Liễu Nhứ đứng lên, "Hoàng quý phi, ngộ thương và cố ý, hoàn toàn khác biệt, gia phụ, đảm đương không nổi tội danh này."
Một tay nàng chống cằm, hai ngón tay nhẹ nhàng vỗ lên cạnh má: "Đảm đương không nổi, vì sao lại muốn mạo hiểm như vậy a.?"
"Ngươi." Liễu Nhứ giận không thể kìm chế được, vài phần cúi mình lúc trước cũng ít đi: "Bách Lý Hội, ngươi là cố tình hãm hại chúng ta."
Nàng bỗng nhiên đứng dậy, tay nặng nề đập xuống bàn: "Bản cung chính là cố tình hãm hại, Liễu Nhứ, trước kia các ngươi đối xử với ta thế nào, hôm nay, ta sẽ đòi lại từng cái một."
"Đòi lại? Ca ca, tỷ tỷ ta đều chết trong tay ngươi, ngươi còn muốn thế nào nữa?"
"Ha ha..........., tất nhiên là, một người cũng không buông tha." Bách Lý Hội tiến lên vài bước, đứng bên người của nữ tử: "Liễu Nhứ, giờ này, không còn sự che chở của tỷ tỷ ngươi, còn ai bảo hộ được ngươi?"
"Bách Lý Hội, ngươi đừng tưởng rằng một ngày được sủng ái liền có quyền làm nghiêng ngả hậu cung, trong lòng hoàng thượng, chỉ có tỷ tỷ ta, không hề có ngươi." Nàng cực kì đè nén lắc lắc tay áo, hai gò má ửng đỏ.
"Đáng tiếc, ta không quan tâm." Bách Lý Hội xoay người đối mặt với nàng, "Biết cái gì là bi ai lớn nhất của nữ nhân không? Chính là giống như ngươi vậy, ỷ lại vào nam nhân."
Liễu Nhứ mất hứng xoay người: "Được, vậy thì lưới rách cá chết." (hai bên đấu đá đến một mất một còn).
Nàng nhìn bóng lưng nàng ta đi khỏi, đôi mắt u ám nheo lại, ánh mắt nguy hiểm tụ lại một điểm, khóe môi, nhẹ nhàng câu lên.
Đến lúc này, Minh vương gia một lần nữa nắm quyền, được tự do rồi.
Hạ triều không lâu, Minh vương gia liền đến tẩm cung của nàng, vẫn là một loại lỗ mãng như trước.
"Hoàng quý phi, cũng là ngươi có bản lĩnh, không chỉ giáng chức của Liễu thượng thư, còn tiêu diệt uy phong của hắn." Nam tử bưng trà trên bàn, uống một ngụm.
Bách Lý Hội liếc nhìn hắn: "Đây không phải là cho ngươi một cơ hội tốt sao?"
"Xem ra, thật sự là không thể trêu chọc nữ nhân." Minh vương gia tiến lên trước, ở bên tai nàng khẽ nói: "Đặc biệt là nữ nhân được sủng ái nhất trên giường của hoàng đế."
Bách Lý Hội cười nhạt, câu nói cũng là sắc bén: "Minh vương gia, hai ta dính dáng đi chung với nhau, mục đích khác biệt, ta muốn chính là mạng, cũng không biết Vương gia cảm thấy hứng thú chính là một mảnh giang sơn trùng điệp?"
Nam tử biến sắc, không chút nào che giấu: "Giang sơn, ai không yêu?"
Bách Lý Hội mím môi, bên mặt mang theo một chút ý cười tán tưởng, "Được, theo như nhu cầu của đại gia, ta cũng sẽ không gây trở ngại tới kế hoạch của ngươi."
"A?" Hắn tùy ý cợt nhả, "Tay cầm giang sơn, chính là phu quân của ngươi"
"Không phải phu quân của ta, là của toàn bộ nữ nhân trong hậu cung." Nàng nhìn về phía trước, ánh mắt, xuyên qua tường cao đi rất xa, cố định ở một chỗ.
Minh vương gia ở bên cạnh cũng ngẩn người, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
"Liễu gia, thực sự rất khó diệt tận gốc sao?" Bách Lý Hội bỗng nhiên khẽ mở miệng, ánh mắt vốn dĩ trong veo cũng mang theo vài phần mơ màng.
Minh vương gia nghiêng người, thấy nàng thủy chung vẫn nhìn ra bên ngoài: "Không khó, chỉ là cần chút thời gian."
Bách Lý Hội thẫn thờ gật đầu: "Hy vọng, sẽ không quá lâu."
Nét mặt của nam tử khó có được vẻ nghiêm nghị: "Ở trong thâm cung này, chán ngán sao?"
Bách Lý Hội thu hồi thần trí, cũng không nói gì, nàng biết rõ, người như Minh vương gia, chỉ có lợi ích, không có thâm giao.
Nam tử vẫn còn đứng đó, lưng hướng về phía nàng, mặc dù không thấy rõ vẻ mặt, nhưng là, chỉ từ bóng lưng liền có thể biết được, lại là một người đầy bí ẩn.
Bóng dáng của Minh vương gia thẳng tắp che khuất nửa mảnh ánh sáng trong phòng, Bách Lý Hội ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy màu vàng óng ả trên vai hắn, cả sợi tóc cũng được chiếu sáng.
Chợt một hồi chói mắt, bóng dáng cô đơn đã ra khỏi tẩm cung.
Nàng đứng lên, đi đến án kỷ bên cạnh, trên đó bày ra một cây cung khéo léo, thân cung được chạm trổ tinh xảo, ngay cả dây cung cũng được buộc chặt.
Bách Lý Hội lấy khăn gấm, không ngại lau chùi, mỗi ngày, nàng đều lau thật sạch đến mấy lần. Không để nó bị gỉ chút nào
Một ngón tay gảy nhẹ, dây cung rung rung, làm mê đắm lòng người.
"Hoàng quý phi, hoàng hậu nương nương cho mời." Một nha hoàn cúi đầu, đứng dưới mái hiên.
Bách Lý Hội thu hồi khăn gấm, thân người nghiêng về một bên: "Đã biết, ngươi lui xuống đi."
"Dạ."
Nàng đến trước gương đồng, quét nhẹ mày ngài, điểm chút son môi, vốn là dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, giờ đây, vẻ mặt trang điểm lại càng e thẹn mê hoặc thế gian.
Khi Bách Lý Hội đi vào Ngự hoa viên, Vân Khinh đã sớm ở trong đình. Trên bàn, bày ra đủ các thứ điểm tâm cùng hương thơm ngát của nước trà.
Vừa muốn hành lễ, nữ tử liền tiến lên giữ nàng lại: "Muội muội không cần đa lễ, hôm nay, chỉ có hai người chúng ta."
Vân Khinh dẫn nàng đến trước bàn ngồi xuống: "Hiếm có được khí trời tốt như vậy a."
Lông mày Bách Lý Hội cứng lại, nhìn về phía trước, quả thật là, giữa trời đông giá rét mang theo một chút sắc xuân.
Nữ tử tự mình nâng ấm trà, rót đầy chén: "Nếm thử xem, Đông Triều tiến cống đấy."
Bách Lý Hội bưng chén tử sa tinh xảo, một cỗ thơm mát từ chén trà tỏa ra, pha lẫn với vị trà nồng đậm, người ngửi thấy say mê.
Nàng đặt tới bên môi, cũng không dính nửa giọt, liền buông xuống.
"Hội nhi, một năm qua, sống tốt chứ?"
Bách Lý Hội nhìn Vân Khinh, một năm qua, sống tốt chứ?
Nàng trầm mặc nửa ngày, trong đầu, tận lực ẩn giấu hết thảy: "Tốt, đã không trở về rồi."
Bên trong bức tường cao này, là không thể lộ tâm của mình.
Vân Khinh gật đầu, trên mặt bình tĩnh, cũng nhìn không ra bất kì dao động nào: "Vẫn là nhà tốt hơn, một thứ, thuộc vê nhà mình."
Toàn thân Bách Lý Hội nhẹ nhõm, cười đến mức lạnh nhạt: "Đó là đương nhiên, còn tỷ tỷ? Sống tốt chứ?"
"Ta?" Nàng mỉm cười. "Cả đời ta đã sớm được an bày, sẽ không còn bất kì sóng gió nào nữa."
"Thật không?" Bách Lý Hội ngước mắt, khóe mắt hẹp dài, khẽ nhíu lại.
Vân Khinh cầm một khối điểm tâm đưa vào miệng, lưu lại hương thơm mát trong răng, tuy có một chút ấm áp, nhưng dù sao cũng là trời đông, gió lạnh thổi vào mặt, mang theo một chút hàn ý tê dại.
Bách Lý Hội đem hai tay bỏ vào trong tay áo, khúc mắc trong lòng, nhưng vẫn là không thể hỏi được.
"Lạnh sao?"
Nàng lắc đầu, hơi thở thở ra ngưng tụ thành hơi nước, mờ mịt ngay trước mắt.
Vân Khinh đưa túi ấm bên tay vào trong tay Bách Lý Hội: "Chớ để bị lạnh."
"Không, nương nương hãy để tự mình dùng đi."
Nàng khăng khăng nhét nó vào trong tay Bách Lý Hội: "Hôm nay rất lạnh, lần sau lúc đi tự mình nên chú ý một chút."
Trên tay, không có một chút độ ấm nào, mới tiếp xúc đến túi ấm, Bách Lý Hội chỉ cảm thấy trên tay một hồi ấm áp, truyền vào tim.
"Uống một ngụm trà nóng đi." Vân Khinh lấy một chén, đưa đến trước người nàng.