Bách Lý Hội vô lực mở mắt ra, cười vươn một tay đẩy bả vai nam tử: "Thật là nhột."
"Ngươi không phải là đang ngủ sao?" Tập Ám khẽ cười nâng đầu, nằm nghiêng trên thảm cỏ.
Bách Lý Hội sờ sờ vành tai ẩm ướt, không thừa nhận nhìn nam tử: "Đúng là đang ngủ, lại bị ngươi làm cho tỉnh rồi."
Tập Ám chợt xoay người, hai tay chống hai bên người Bách Lý Hội, nửa người trên nhô lên chặn lại ánh sáng phía trên nữ tử, hai tròng mắt sáng lên rực rỡ.
Đôi tay Bách Lý Hội đặt lên cổ hắn, chủ động hôn lên môi mỏng của hắn, Tập Ám sững sờ, trong phút chốc, liền hài lòng mở ra, môi lưỡi quấn quít.
Một nụ hôn thật sâu, gần như triền miên.
Bách Lý Hội mở hai mắt, con ngươi mơ màng nhìn Tập Ám, trên tay, quấn càng chặt hơn.
Bất chợt dùng lực, Tập Ám bất ngờ không phòng ngự bị lật xuống đất, hai tay vòng tới eo nàng. Nhẹ nhàng nhấc một cái, Bách Lý Hội liền bị đặt ở dưới, theo lực của hai bên, hai người ở trên mặt đất rực rỡ như gấm, xoay thành một đường thật dài.
Không dễ dàng gì bình phục lại, Bách Lý Hội nhìn màu đen ban đầu của quần áo Tập Ám, không nhịn được phá lên cười.
Trên người hai người đều đã dính đầy các màu sắc, ngay cả trên mặt cũng có, đừng nói là quần áo.
Tập Ám đưa tay gỡ xuống hoa dại dính trên tóc Bách Lý Hội, trên cánh tay, nữ tử gối đầu lên khuỷu tay của nam tử, lại nằm xuống.
"Hội nhi.........." Âm thanh hữu lực của Tập Ám vang lên bên tai Bách Lý Hội, nữ tử phát ra phát ra âm thanh như nỉ non: "Ừ?"
"Sinh cho ta một Tiểu Vương gia đi."
"Ách..........." Bách Lý Hội sửng sốt, này tựa hồ như là không phải chuyện của một người đi.
Tập Ám xoay đầu lại, trán hai người đối diện nhau: "Ta sẽ nỗ lực."
Nữ tử cười không nói, nửa người ngồi dậy, hơi nghiêng người liền phát hiện, cách đó không xa có một cái hồ, sóng dao động lăn tăn nổi lên trong đôi mắt lóe sáng.
Bách Lý Hội kéo tay nam tử, chạy đến trước hồ, thẳng đến chỗ một tảng đá nhô ra ngồi xuống.
Cởi giày thêu và vớ bọc trên chân, đem nửa bắp chân ngâm xuống hồ, hơi nước mát lạnh ngấm vào cơ thể, Bách Lý Hội lung lay vài cái, lại nhàn nhã hướng về Tập Ám vẫy vẫy tay: "Rất mát a, lại đây."
Tập Ám chỉ là ở chỗ không xa ngồi xuống, đối với loại sự tình này, tựa hồ như một điểm hứng thú cũng không có.
Thấy hắn không nói, nữ tử đột nhiên nổi lên hứng thú chơi đùa, rón rén bò lên, chân trần dẫm lên những hòn đá xung quanh, dừng lại phía sau Tập Ám, giơ lên một cước, vốn định thừa dịp hắn không chú ý, ở sau lưng hắn đá một cước.
"Hội nhi............" Tập Ám đột ngột xoay người lại, Bách Lý Hội nhất thời phản ứng không kịp, thân thể thoáng một cái, liền ngã nhào vào giữa hồ phía sau.
"A............" Nữ tử vùng vẫy nhô lên một cái đầu, thân thể không ngừng đạp nước.
"Hội nhi..........." Tập Ám vội vàng đứng lên nhảy vào trong hồ, không bao lâu liền bơi tới trước măt nữ tử.
"Ha ha........" Bách Lý Hội vui vẻ cười ha hả: "Ta sẽ không bị chết đuối, bị lừa a?"
Tập Ám cười thầm hai tay nâng eo của nàng lên, vừa dùng lực, liền nâng nàng quá đỉnh đầu, những giọt nước dính trên quần áo, từng gitọt rơi xuống mặt hồ vốn đã không yên tĩnh. Bách Lý Hội nhìn Tập Ám dưới thân, cười càng sâu.
Cánh tay đột ngột thu lại, nữ tử liền một lần nữa rơi vào trong ngực nam tử, ôm chặt nhau, hấp thu ấm áp trên người đối phương.
Dù sao cũng là đầu xuân, độ ấm trong nước còn mang theo hơi lạnh thấu xương, không lâu sau, toàn thân Bách Lý Hội không cầm được run lên.
Tập Ám vội vàng ôm nàng trở về xe ngựa, may mắn là bên trong xe có quần áo chống lạnh cùng thảm lông.
Nam tử cẩn thận đem quần áo nàng cởi ra, chà lau tóc nàng, nước đọng trên người, động tác, cũng là không hề thành thạo.
Bách Lý Hội cũng cởi bỏ quần áo ướt đẫm của hắn, cầm lấy khăn lông khô giúp hắn lau từng tấc da thịt trên người. Tập Ám cầm thảm lông đắp lên hai người, cởi ra y phục ẩm ướt, trên người mới khôi phục độ ấm.
Tâm, bởi vì một chuyến đi ra ngoài mà vui vẻ không ít, Bách Lý Hội gối đầu trên đùi nam tử. Tóc của Tập Ám buông xuống trước bộ ngực nàng, Bách Lý Hội lấy ra một nhúm tóc, cùng tóc bản thân quấn lại, thắt một cái nút.
Bên nhau đến bạc đầu.
Con ngươi mắt linh động chống lại nụ cười trên mặt hắn, hơi cúi người, liền hôn lên.
Vừa đến đại sảnh, liền gặp được ba người ngồi chung một chỗ.
"Nhứ nhi, chuyện gì mà cao hứng như vậy?" Liễu lão gia không hiểu nhìn Liễu Như chạy như bay mà đến, trên mặt không chút biểu cảm.
"Cha, nương, Liễu gia chúng ta có hậu rồi......." Liễu Nhứ chạy đến bên cạnh Liễu Vân Tường, một tay phủ lên cánh tay hắn: "Thủy Cơ có hài tử của ngươi."
"Đúng" Liễu Nhứ đi đến bên người hai vị lão nhân, kích động bước đi qua lại trong đại sảnh: "Huyết mạch của Liễu gia chúng ta được bảo vệ rồi."
"Ha ha........" Liễu lão gia đập bàn: "Tốt, tốt."
"Muội muội, ngươi khẳng định, hài tử của Thủy Cơ là của ta sao?" Liễu Vân Tường vẫn có chút nghi ngờ dò hỏi, dù sao, vẫn là nữ nhân của Vương gia hắn.
"Đương nhiên là khẳng định, nha hoàn hầu hạ bên cạnh Thủy Cơ đã sớm bị ta mua chuộc, việc này, bản thân Thủy Cơ còn không biết hay sao?" Liễu Nhứ ngồi xuống chỗ bên cạnh vội vàng nhấp một ngụm trà.
Liễu Vân Tường chạy ra ngoài hai bước, đột nhiên xoay người, hai đầu gối nặng nề quỳ xuống đất, "Cha, nương......."
Hai người vội tiến lên, đỡ nam tử đứng dậy: "Tường nhi, mau đứng lên....."
"Muội muội, vậy, Thủy Cơ đồng ý sinh con thật sao?" Liễu Vân Tường đột nhiên phản ứng kịp, nha hoàn bên cạnh bước lên phía trước, dìu hắn trở về chỗ ngồi.
"Ban đầu, nàng nhất định không chịu, về sau là ta cầu xin Vương gia.........." Liễu Nhứ chua xót nở nụ cười: "Người nào cũng biết, hắn chỉ là vì lưu lại huyết mạch cho Liễu gia chúng ta mà thôi."
Mấy người đều trầm mặc không nói, Liễu phu nhân lại càng lấy khăn lau nước mắt, đem Liễu Nhứ ôm vào lòng vỗ về.
"Ca, ta đã từng đáp ứng Vương gia, chỉ cần Thủy Cơ đồng ý sinh hạ đứa nhỏ này, Liễu gia chúng ta liền cho nàng một danh phận." Liễu Nhứ ngẩng đầu, liếc nhìn mọi người.
"Này......" Liễu lão gia do dự dừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về Liễu Vân Tường. Dù sao, nàng cũng chỉ là một vũ cơ, không hề có thân phận.
"Lão gia, Tường nhi nhà chúng ta đề đã như vậy rồi....." Liễu phu nhân bất mãn đứng lên, đến trước mặt Liễu Vân Tường: "Tường nhi......."
"Cha, nương, ta đồng ý........" Nam tử suy yếu dựa vào ghế, đối với thân thể hắn hiện tại, còn có thể ghét bỏ cái gì nữa?
Vốn là chuyện vui mừng, nhưng cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
"Nhứ nhi, Vương gia hắn, đối với ngươi tốt không?" Liễu phu nhân không chịu được nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt: "Ngươi gầy........"
"Nương......., ngài là người rõ ràng nhất, Nhứ nhi cho tới bây giờ cũng chưa từng có được một chút tình yêu nào từ hắn, tốt? Không hề yêu, thế nào mới được xem là tốt?" Nữ tử vô cùng ai oán nhìn ra bên ngoài, đôi mắt chua xót nheo lại.
Một dòng lệ trong suốt, theo khóe mắt chảy xuống, lặng yên không một tiếng động.
"Khổ ngươi rồi." Liễu phu nhân cầm lấy khăn gấm, lau khô vệt nước mắt trên mặt nữ tử.
Liễu Nhứ lao vào ngực nàng, chất lỏng lạnh như băng rốt cuộc cũng không ức chế nổi rơi trên trường bào sợi tơ của Liễu phu nhân: "Nương, hiện tại, ta ngay cả một cái bóng cũng không thể thấy nữa rồi........., Nhứ nhi thật sự không cam lòng."
Liễu phu nhân bất đắc dĩ ôm nàng chặt hơn, một tay nhẹ nhàng vỗ về lưng nữ tử, cũng không nói một câu.
Khi Bách Lý Hội cùng Tập Ám trở lại Vương phủ thì đã là hoàng hôn, mái tóc đen của nữ tử xõa tán loạn, hai người cùng nhau đi vào đại sảnh.
Thấy hai người trở lại, Vân vương phi cùng Liễu Nhứ cũng đứng lên, vội vàng kêu nha hoàn một bên truyền lệnh.
Liễu Nhứ ghen ghét ngồi một bên, hôm nay, Bách Lý Hội lại càng được lòng của Vương gia rồi, mình còn được coi là cái gì?
Ăn không biết ngon gảy thức ăn trong chén, mày ngài Liễu Nhứ vừa chuyển, một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Bách Lý Hội: "Vương gia, Nhứ nhi đã về nhà nói với ca ca, hắn đã đáp ứng cưới Thủy Cơ rồi."
Khóe mắt Tập Ám nhíu lại, cũng không để ý tới nữa.
Bách Lý Hội nghe vậy, vội ngẩng đầu lên, chống lại hai mắt khiêu khích của Liễu Nhứ: "Thủy Cơ sẽ không đồng ý."
Liễu Nhứ cười duyên để chén đũa trong tay xuống: "Nàng đã đáp ứng không phải sao? Yên tâm, Liễu gia chúng ta sẽ đối đãi tốt với nàng."
"Nàng chỉ đáp ứng sinh hạ đứa nhỏ, cũng không có nói gả vào Liễu gia ngươi." Thủy Cơ hận hắn như vậy, Bách Lý Hội biết rõ, nàng không thể đáp ứng.
"Cơ hội như vậy, ai không bám long dựa phượng?" Liễu Nhứ ngạo nghễ trong giọng nói chứa đầy sự khinh thường, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Long? Phượng? Liễu Nhứ, ngươi không khỏi quá đề cao Liễu tướng quân đi? A, không phải, hiện tại hắn đã không còn là tướng quân nữa, nhiều nhất cũng chỉ là nhi tử của Liễu thượng thư mà thôi." Ánh mắt Bách Lý Hội bén nhọn quét Liễu Nhứ một cái, mắt đã luôn để ý, chuyện của Thủy Cơ đâu chỉ là đơn giản như vậy?
"Ngươi............" Liễu Nhứ chỉa ngón tay về phía Bách Lý Hội: "Hừ, dù sao, sự thật đã là như vậy, ta bất kể nàng có đáp ứng hay không."
Vân vương phi bên cạnh đã sớm buông bát đũa trong tay, khó hiểu nhìn hai người: "Nhị vị muội muội, đừng cãi cọ, gia hòa vạn sự hưng (đại khái là gia đình hòa thuận mọi chuyện sẽ tốt đẹp đi), Nhứ nhi, ngươi cũng vậy, đây vốn là một chuyện vui..........."
Con ngươi Liễu Nhứ quay vòng, chống lại gương mặt ôn hòa kia của Vân vương phi: "Tỷ tỷ, ngươi không tranh đoạt như thế, ta thay ngươi cũng không đáng."
Vân Khinh lúng túng ngồi một bên, nàng thật không ngờ, sẽ liên lụy đến bản thân.
"Từ sau khi Bách Lý Hội về phủ, tỷ tỷ ngươi..........."
"Im miệng, Nhứ nhi, chuyện của bổn vương còn phải tới phiên ngươi trông nom hay sao?" Con ngươi lạnh như băng của Tập Ám đáp lại Liễu Nhứ, trong mắt chứa đầy cảnh cáo.
"Vương gia." Liễu Nhứ vọt đứng lên, bất mãn trừng về phía Bách Lý Hội: "Vì sao cuối cùng ngài vẫn che chở nàng? Mưa móc gì cũng đều thực hiện, Vương gia ngài đều đã quên trong phủ còn có chúng ta hay sao?"
Bách Lý Hội nghiêng đầu nhìn Tập Ám bên cạnh, không nói một câu.
Bình rượu trong tay nam tử nắm chặt lên, vừa ngửa đầu liền uống cạn ly rượu, "Tịch mịch rồi à?"
Liễu Nhứ không phản bác được, Bách Lý Hội cùng Vân Khinh chưa từng nghĩ đến hắn có thể nói như vậy, đều không được tự nhiên xoay ra chỗ khác.
"Bổn vương đã sớm nói qua, chuyện của ta không tới lượt ngươi quản, Nhứ nhi, sống thật tốt ở vương phủ đi." Tập Ám ý vị thâm trường nhìn Liễu Nhứ, nữ tử thất thần trở lại chỗ ngồi, trong mắt, trong lòng, bi thương vô tận.
"Vương gia, con đường này là bản thân ta chọn lựa, Nhứ nhi không hối hận. Hiện nay, ta đã không còn là người của nàng, ngươi rốt cuộc cũng không cần người của nàng nữa." Nói chuyện như vậy, cũng chỉ có hai người bọn họ hiểu.
Thần sắc Tập Ám mờ mịt buông bình rượu trong tay, lạnh lùng nhìn Liễu Nhứ một cái.
Người một nhà ngày thường ở cùng nhau cũng chỉ có bữa cơm gia đình, đến nơi này, cũng chỉ là ra về trong không vui.
Sau khi về phòng, Tập Ám thủy chung vẫn không nói một lời, bóng dáng tựa trước cửa sổ, lộ ra vẻ cô đơn vô tận.
Ánh trăng đạm mạt quét xuống, dung mạo nam tử không chút biểu tình vặn vẹo, tinh thần ban ngày cũng không thấy nữa.
Bách Lý Hội im lặng tiến lên, từ phía sau ôm lấy eo của nam tử, đầu nhẹ nhàng tựa vào tấm lưng nở nang của hắn.
Thân mình Tập Ám khẽ run, vẫn duy trì dáng đứng ban đầu.
"Nói cho ta biết, người cũ ấy là ai?" Bách Lý Hội khàn giọng mở miệng, cảm thấy tâm trạng một trận co rút đau đớn.
Nàng sao không biết? Liễu Nhứ nhiều lần ám chỉ, đã sớm hiểu rõ rồi.
Ánh sáng tàn dư chiếu trên khuôn mặt kiên nghị của nam tử, ánh mắt càng lạnh lùng hơn, lại có áy náy dao động sụp đổ, mạnh mẽ đánh úp về phía ngực.
Tập Ám xoay người, hai tay nâng khuôn mặt tinh tế của nàng, khiến cho ánh mắt hai người đối diện nhau: "Đã không còn quan trọng nữa, Hội nhi, đừng bàn cãi nữa, đừng truy cứu nữa, cả đời, ta sẽ sống cùng ngươi."
Bách Lý Hội phủ lên hai tay của hắn, không chịu rời đi: "Này, xem như là cam kết của ngươi sao?"
Tập Ám không nói, cúi người xuống, ở trên trán trơn bóng của nàng, in một nụ hôn thật sâu.
"Cái hôn này, là lời chấp thuận, không phải là xin lỗi." Hắn còn nhớ rõ, giao ước của bọn họ, nụ hôn ở trên trán, đó là lời xin lỗi.
Bách Lý Hội khẽ cười ngẩng mặt, gật đầu thật mạnh, chậm chạp nhắc lại: "Là chấp thuận, không phải xin lỗi."
Ngày hôm sau, Bách Lý Hội để Tiểu Lam mang theo một chút đồ tẩm bổ, cùng đi tới chỗ ở của Thủy Cơ.
Vừa tiến vào đình viện, Bách Lý Hội liền ở trước hai gã thị vệ trong viện nói: "Đóng cửa viện lại."
"Dạ." Hai người tuy có nghi ngờ, nhưng vẫn nghe theo.
Thủy Cơ đã đứng dậy được, chỉ là sắc mặt vẫn còn tái nhợt ngồi trong đại sảnh, thường nôn ọe, nôn hết sức lợi hại.
Thấy hai người đi vào, vội đứng lên.
"Thủy Cơ, ngươi cứ ngồi xuống, đừng lộn xộn." Bách Lý Hội ngồi vào chỗ bên cạnh nàng, lặng lẽ quan sát một vòng.
"Thủy Cơ, những nha hoàn này, có lanh lợi không?" Nữ tử nhìn về phía vài nha hoàn trong phòng, ánh mắt chuyển tới trên người Thủy Cơ.
"Đều rất tốt." Thủy Cơ cười yếu ớt vuốt ve lồng ngực, "Mấy ngày nay, nhờ có các nàng."
"A?" Bách Lý Hội cười đứng lên, chỉ là ý cười kia thủy chung vẫn treo tại khóe mắt, không vào tới đáy mắt.
Nữ tử ở trước mặt mấy nha hoàn chậm rãi bước đi thong thả, trong mắt tràn ngập tìm kiếm, Thủy Cơ khó hiểu liếc nhìn Bách Lý một cái, mấy nha hoàn lại càng như đứng trên đống lửa.
"Hầu hạ Thủy Cơ, chỉ có vài người các ngươi, chuyện nàng mang thai người ngoài cũng không biết, thế nào mà cả Liễu phi cũng biết hả?" Nữ tử giả vờ buồn bực kiểm tra từng sắc mặt của bọn nha hoàn, ý cười hoàn toàn biến mất.
Mấy nha hoàn đồng loạt quỳ xuống: "Hội phi, nô tỳ không biết a............"
"Không biết? Các ngươi ai đã từng đi ra ngoài, khi nào thì đi ra ngoài, ta chỉ cần tìm thị vệ ở cửa liền có thể biết, còn muốn ngụy biện sao?" Bách Lý Hội vẻ mặt giận dữ liếc nhìn mấy nha hoàn.
"Nô tỳ thật sự không biết, nô tỳ vẫn luôn ở trong phủ chưa từng đi ra ngoài........" Một nha hoàn đánh bạo ngẩng đầu, ánh mắt khẩn thiết.
"Nô tỳ cũng không có........" một vài nha hoàn khác cũng nhất nhất vì chính mình mà giải thích, bốn người quỳ đều nhìn về Bách Lý Hội.
"Thủy Cơ có thai, ta vốn định cho nàng một nơi thanh tĩnh, nhưng là.........." Nữ tử dừng lại, nhìn mấy người liếc mắt một cái: "Có người lại cố tình muốn tới tìm phiền toái."