Nếu nói về nữ nhân xinh đẹp nhất của Cố lão gia, đó di nương Vưu thị không ai khác. Thời điểm Vưu thị còn trẻ, nghe nói đó là đại mỹ nhân mười dặm bát hương, đáng tiếc gia cảnh bần hàn, phụ thân là tá điền. Sau đó bị Cố lão gia nhìn trúng, nạp về.
Đáng tiếc Vưu thị tuy rằng xinh đẹp, lại nhát gan, ngu dốt, phu nhân nhìn Vưu thị được sủng ái, liền ngầm dùng chút thủ đoạn, ly gián cảm tình Cố lão gia cùng Vưu thị. Cộng thêm Vưu thị sinh ra nữ nhi, Cố lão gia dần dần liền bất hòa với Vưu thị. Nay Vưu thị đã là hoa cúc hôm qua, nhìn giống phụ nhân bình thường, chỉ có khóe mắt đuôi lông mày mơ hồ có thể thấy được mỹ mạo năm đó.
Nữ nhi của Vưu thị, đó là tứ tiểu thư thứ xuất Cố gia Cố Vãn Tình. Cố Vãn Tình hoàn toàn kế thừa mỹ mạo Vưu thị, tính tình cũng cực kỳ giống Vưu thị, phu nhân nhìn Cố Vãn Tình đáng thương lại nhát gan, phụng dưỡng chính mình, lại dịu ngoan, cho nên đối với nàng cũng là tính phúc hậu. Nhưng với Vưu thị lại bất đồng, mất sủng ái, ở trong góc xa xôi, mười ngày nửa tháng không được đi lại, dần dần, trong phủ đều đã quên còn có một Vưu di nương như vậy.
Thời điểm Cố Vãn Tình đi vào Thiên viện, thấy Vưu thị đang cầm cái khung thêu, cô linh linh ngồi ở trên ghế đặt ở hành lang nhìn ra sân, thêu hoa. Bởi vì lớn tuổi, ánh mắt Vưu thị có chút hoa, khung thêu cầm rất gần, cơ hồ sắp đụng vào mắt.
Cố Vãn Tình lẳng lặng đứng ở cửa sân, nhìn Vưu thị chuyên tâm thêu hoa, trong ánh mắt đột nhiên nổi lên chua xót.
Ở trong mắt người bên ngoài, Vưu thị cũng không thế nào thích nữ nhi duy nhất này của bà, ngày thường thực sự ít đi lại lui tới, nhắc tới tứ tiểu thư, Vưu thị cũng là một bộ dáng lạnh nhạt. Nhưng là Cố Vãn Tình biết, Vưu thị kỳ thực rất là yêu thương nữ nhi duy nhất này. Bà biết phu nhân cùng Cố lão gia cũng không muốn gặp mình, nếu mình cùng nữ nhi quá thân cận, cũng sẽ làm cho lão gia phu nhân chán ghét Cố Vãn Tình. Cho nên bà vẫn làm bất hòa với nữ nhi, thực sự ít xuất hiện trước mặt Cố lão gia, miễn cho Cố lão gia thấy Cố Vãn Tình, lại nghĩ đến mẹ đẻ thất sủng vô dụng này, liên lụy làm nữ nhi chịu ủy khuất.
Tấm lòng yêu thương nữ nhi của Vưu thị như vậy, làm cho Cố Vãn Tình nhớ tới mẫu thân của mình, hai nữ nhân tuy rằng địa vị bất đồng, tính cách bất đồng, nhưng tình yêu các bà đối với nữ nhi đều vô tư, chân thành, tha thiết.
Cố Vãn Tình nhìn ánh mắt Vưu thị, đột nhiên liền mềm mại, mềm mại hóa thành nước, lệ từ đôi mắt trào ra.
Vưu thị cúi đầu, chuyên tâm thêu hoa, một chút cũng không biết ngoài cửa viện có người. Bà dùng xong một sợi tơ, lại từ giỏ trúc nhỏ dưới chân lấy ra sợi tơ khác, lấy tay chấm nước miếng trong miệng, chà xát đầu sợi tơ, híp mắt xâu kim, xuyên qua vài lần, không phải trật qua bên trái thì chính là bên phải. Vưu thị đem khung thêu ở trên đùi đặt vào trong giỏ trúc nhỏ, tiếp tục xâu kim, Cố Vãn Tình nhìn đồ bà đang thêu, là một cái cái yếm nhỏ, trên cái yếm là một tiểu tử mập mạp.
Vưu thị hàng năm thất sủng, nên bà sẽ không có thai nữa, đồ trong tay bà thêu, là chuẩn bị cho nữ nhi duy nhất của bà, ngoại tôn tương lai của bà.
Cố Vãn Tình hít hít cái mũi, lau đi nước mắt nơi khóe mắt, híp mắt nở nụ cười, kêu một tiếng: “Di nương!”
Tay cầm kim của Vưu thị rẩy, bà ngẩng đầu, một đôi mắt hạnh nhìn thiếu nữ duyên dáng yêu kiều đứng ngay cửa viện. Trong mắt Vưu thị có một tia sáng vui sướng chợt lóe qua, rồi sau đó gương mặt của bà liền lạnh xuống, thản nhiên nói: “Ngươi tới làm cái gì?”
Cố Vãn Tình đi qua, nhu thuận tựa vào trên đầu gối bà, cầm kim, sợi tơ trên tay bà qua, lưu loát xâu qua, lại đưa cho bà, nói: “Con đến thăm di nương.”
“Đứa nhỏ này, không phải nói với ngươi đừng tới sao? Sao ngươi lại không nghe lời?” Miệng Vưu thị quát lớn, nhưng nếp nhăn nơi khóe mắt lại bán đứng mừng như điên trong mắt bà.
“Nương…” Cố Vãn Tình hấp hấp cái mũi, thân mình cọ cọ vào bên chân Vưu thị, giống con mèo nhỏ.
Vưu thị che miệng Cố Vãn Tình, nhìn xung quanh, khẩn trương nhỏ giọng nói: “Tình nhi, nương không thể gọi bậy, nếu làm cho phu nhân biết, là không được! Nhớ kỹ, nương con là phu nhân, ta chỉ là di nương!”
Vưu thị nhìn thoáng qua nữ nhi càng lớn càng duyên dáng yêu kiều, thở dài, tay thô ráp vuốt má Cố Vãn Tình, nói: “Di nương đã nói với con, không có việc gì không cần lại đây gặp di nương, miễn cho phu nhân thấy mất hứng, con lại phải chịu ủy khuất. Con luôn luôn là đứa nhu thuận nghe lời, không có chuyện gì sẽ không chạy tới, nói đi, hôm nay đến, là có chuyện gì?”
*Mình giải thích chút, đoạn trên lúc giả vờ Vưu thị quát Cố Vãn Tình mình để Vưu thị gọi Cố Vãn Tình là “ngươi”, còn đoạn sau không có ai, 2 mẹ con nói chuyện sẽ để là “con” cho hợp hoàn cảnh!
Cố Vãn Tình vừa cầm tay Vưu thị, áp trên gương mặt, cảm giác bàn tay Vưu thị truyền đến ấm áp, vừa chậm rãi nói: “Hôm nay Vãn Tình đến, là muốn cầu di nương một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Di nương, có chuyện ta muốn thỉnh di nương đi nói với phụ thân.” Cố Vãn Tình châm chước một phen, ngẩng đầu nhìn ánh mắt Vưu thị.
“Chuyện gì cần ta đi nói? Phụ thân con sao có thể nghe lời ta nói chứ?” Vưu thị kinh ngạc nói, bà luôn luôn thất sủng, lại lớn tuổi sắc suy, Cố lão gia là ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn bà một cái. So với Vưu thị, Cố Vãn Tình càng có thể nói chuyện trước mặt Cố lão gia.
“Việc này, Vãn Tình chính mình đi nói, không thích hợp.” Cố Vãn Tình nói, “Di nương, là hôn sự của Vãn Tình.”
Vưu thị đầu tiên là ngẩn người, rồi sau đó liền hiểu được. Cố Vãn Tình cũng đến tuổi nên gả chồng, nhưng phu nhân chỉ lo tìm nhà chồng cho ba nữ nhi tự mình sinh, lại đối với hôn sự tứ tiểu thư không thế nào để bụng, nay Cố Vãn Tình đều sắp mười sáu tuổi, việc hôn nhân còn không có tin tức, khó trách chính nàng bối rối. Việc hôn nhân này, nàng một nữ nhi gia tự nhiên là không tiện mở miệng.
“Được, việc chung thân đại sự này của Vãn Tình, di nương đi van cầu phu nhân, làm cho bà ta tìm cho con nhà chồng khá nhất.” Vưu thị gật gật đầu, mấy năm nay bà tuy rằng thất sủng, nhưng không bị lấy mất hết tiền bạc, nay cầm cho nha hoàn bà tử bên cạnh phu nhân, làm cho các nàng thay Cố Vãn Tình tại trước mặt phu nhân thổi gió thoảng bên tai, Cố Vãn Tình mới có thể biểu hiện, nói không chừng phu nhân cao hứng, liền tìm cho nàng một nhà chồng tốt.
“Không, di nương.” Cố Vãn Tình lôi kéo tay Vưu thị, nói: “Vãn Tình không phải muốn cho di nương đi cầu phu nhân, mà là muốn cho di nương đi nói với phụ thân, đem Vãn Tình gả cho Bình Thân vương Khương thái phó.”
Lời này của Cố Vãn Tình nếu là Cố lão gia nghe xong, nhất định hai mắt sẽ tỏa ánh sáng, ước gì đem nữ nhi gả qua, dù sao một thứ nữ không quan trọng gì, bị khắc chết thì thôi, quan trọng là có thể đặt lên quan hệ với Bình Thân vương Khương thái phó, nếu là Khương thái phó cưới nữ nhi ông ta, còn không phải cung kính gọi ông ta một câu “Nhạc phụ !”.
Nhưng Vưu thị nghe xong biến sắc, một ngụm cự tuyệt, “Không được! Tuyệt đối không được! Bình Thân vương đã khắc chết năm thê tử, di nương chỉ có một nữ nhi là con, di nương không muốn con gả qua có cái gì không hay xảy ra! Mấy năm nay, hi vọng duy nhất của di nương chính là con, nếu con có mệnh hệ gì, di nương cũng muốn chết luôn!”
“Di nương…” Cố Vãn Tình ôm cánh tay Vưu thị, nói: “Mệnh nữ nhi cứng rắn, không dễ dàng chết như vậy. Hơn nữa, nếu là nữ nhi gả cho Khương thái phó, thành Bình Thân vương phi, thì di nương chính là mẹ đẻ Bình Thân vương phi, sau đó tại Cố gia, ai cũng không dám cho di nương sắc mặt nhìn.”
“Đó cũng không được!” Vưu thị lắc đầu, thần sắc nghiêm túc: “Những năm gần đây di nương cũng đã quen, không phải là nhiều chuyện thế này, đã thấy cũng liền trôi qua, chưa nói tới cái gì ủy khuất không ủy khuất. Nhưng con còn trẻ, là hoa mới nở, như thế nào có thể đi làm vợ kế cho lão nhân khắc thê đó! Di nương tuyệt đối sẽ không đáp ứng!”
Lúc này Khương thái phó đang tại án thư luyện chữ, bỗng nhiên hắt xì một cái, thân mình run lên.
“Di nương, ngài trước đừng nóng giận, nghe Vãn Tình nói.” Cố Vãn Tình nằm trên đầu gối Vưu thị, chậm rãi nói: “Vãn Tình cũng nghe nói qua chuyện Khương thái phó khắc thê đó, nhưng di nương còn nhớ rõ mới trước đây, có thầy tướng số tiên sinh đều nói, mệnh nữ nhi rất cứng rắn, gả cho phu gia không tốt, mới không dễ dàng bị khắc chết như vậy.”
Vưu thị cau mày nghĩ nghĩ, quả thật là có chuyện như vậy. Khi đó Cố Vãn Tình mới ba tuổi, phấn điêu ngọc mài, tiết nguyên tiêu năm ấy Cố lão gia mang theo người một nhà du ngoạn xem hoa đăng, trên đường gặp thầy tướng số bán tiên, bán tiên đó nhìn Cố Vãn Tình cả buổi, nói mệnh cách của nàng kỳ lạ, mệnh số rất cứng rắn, sau đó phải tìm được phu gia có thể trấn được mệnh cách của nàng, nếu không sẽ liên lụy phu gia.
Cố Vãn Tình nhìn thần sắc Vưu thị buông lỏng, nói: “Di nương, mệnh cách này của nữ nhi, tương lai thời điểm làm mai xuất ra đi hợp bát tự, khẳng định đều làm những người đó bị dọa chạy, ai dám lấy nữ nhi a. Mệnh nữ nhi cứng rắn như vậy, chỉ sợ chỉ có mệnh cách của Khương thái phó mới có thể trấn được. Cho nên di nương chớ lo lắng cho nữ nhi, nữ nhi gả qua không có việc gì.”
Nhõng nhẽo cứng rắn một buổi trưa, Cố Vãn Tình nói miệng khô lưỡi khô, rốt cục thì làm Vưu thị động lòng, đáp ứng tự mình đi trước mặt Cố lão gia nói đến việc này.
Cố Vãn Tình cùng Vưu thị nói chuyện xong, liền bị Vưu thị đuổi trở về. Vưu thị lo lắng, liền lấy chút tiền riêng, mượn sức bà tử linh thông tin tức, bà tử đó có chút quan hệ, rất nhanh liền đem ngày sinh tháng đẻ của Khương thái phó đến tay. Vưu thị lại lặng lẽ sai nha hoàn tin cậy bên người, đem bát tự của Cố Vãn Tình cùng Khương thái phó đến miếu, làm cho thầy tướng số xem. Thầy bói vừa thấy bát tự đó, nói mệnh cách hai người này, một người cực cứng rắn, sẽ đem người bên gối khắc chết, một người rất thần kỳ, có tướng hồi sinh từ chỗ chết. Mệnh cách hai người chỉ nhìn một cách đơn thuần đều không thích hợp hôn phối, nhưng nếu đem hôn phối hai người cùng một chỗ, nhưng thật ra có thể gặp dữ hóa lành.
Lúc này, Vưu thị mới yên tâm, thu xếp một chút, rồi đi gặp Cố lão gia.
Cố lão gia đang xử lý việc công tại thư phòng, nghe thấy thị đồng nói Vưu thị đến đây, đầu tiên là ngây ra một lúc, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới đến, chính mình còn có thiếp thất họ Vưu, tựa hồ vẫn là mẹ đẻ tiểu tứ. Liền cho Vưu thị tiến vào.
Vưu thị hồi lâu không thấy Cố lão gia, trong lòng rất là không yên, bất quá vì nữ nhi, bà cố lấy dũng khí thật cẩn thận đem sự tình nói ra.
Trước khi nói, bà còn sợ Cố lão gia không đáp ứng, ai biết bà vừa nói ra miệng, hai mắt Cố lão gia liền tỏa ánh sáng, giống như sói đói thấy thịt. Rồi sau đó cầm tay thô ráp của Vưu thị hôn hôn, thâm tình nói: “Thật không uổng công ta thương mẹ con các nàng!”
Quay đầu lập tức phái người đi thỉnh Cố Vãn Tình lại đây nói chuyện, lại nói với Vưu thị: “Một hồi Vãn Tình đến đây, nàng cũng khuyên một chút. Nàng dù sao cũng là mẹ đẻ của nó, hôn sự này là nàng đề suất, nàng liền khuyên nhủ, đây là hôn sự tốt, nếu có thể thành, tương lai Vãn Tình nhà chúng ta, là Bình Thân vương phi, rất vinh quang nha!” Cố lão gia đương nhiên chính là nhạc phụ đại nhân của Khương thái phó. Bát tự còn không có một coi đâu, trong đầu Cố lão gia liền soạn ra một vở kịch: Khương thái phó trước mặt văn võ bá quan mặt, cung kính chắp tay với mình, kêu một tiếng “nhạc phụ đại nhân”, ngày thường cái gì công cái gì hầu trong mắt cao hơn đỉnh, từng bước từng bước đều vây lại đây, trèo cao kết giao tình với mình.
Nghĩ thật hay, Cố lão gia nhịn không được bật cười lên, Vưu thị ở một bên nơm nớp lo sợ, nhìn thần sắc trên mặt Cố lão gia quỷ dị, không khỏi sợ run cả người.