Chậm rãi đưa đội ngũ sắp xếp mười dặm, dân chúng đứng đầy đường, chỉ vì xem một người “nhàn đức hiếu nữ” vang danh khắp thiên hạ – tam tiểu thư An Quốc Hầu phủ Hậu Uyển Vân.
Mà bảng hiệu “nhàn đức hiếu nữ” thánh thượng khâm ban, cũng đưa theo đội ngũ, được nâng rất cẩn thận.
Vài đứa trẻ đưa thân trong đội ngũ chạy băng băng vui đùa ầm ĩ, không nghĩ sẽ đụng vào hỉ kiệu, đứng bên cạnh là bà mối Vương nhanh chóng lôi kéo quần áo đứa trẻ đó quát lớn: “Không có mắt, chạy loạn cái gì!”
Trong hỉ kiệu truyền đến một giọng nữ thanh thúy như lục lạc: “Vương ma ma, đứa bé tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, bà chớ nên trách nó, cho bọn nhỏ vài hồng bao, để bọn nó chơi đi.”
“Vâng, tiểu thư thật đúng là người thiện tâm.” Bà Vương lấy ra vài cái hồng bao từ trong áo, vài đứa bé cười nháo đoạt hồng bao rồi bỏ chạy.
Dân chúng bên cạnh thấy vậy, đều cùng khen ngợi.
Cố Vãn Tình từ buổi sáng liền đứng ở cửa Khương phủ, trông mòn con mắt.
Năm ngày trước An Quốc Hầu cùng tiểu Hầu gia liền từ biên quan hồi kinh, vì hôn sự của Hậu Uyển Vân. Cố Vãn Tình nhìn phương hướng hầu phủ, trong lòng lo sợ bất an nghĩ: phụ thân cùng ca ca mấy năm nay có khỏe hay không? Đánh giặc có bị thương hay không? Béo hay là gầy?
Thúy Liên nhìn vẻ mặt chờ đợi của Cố Vãn Tình, tưởng nàng đang mong tân nương tử, liền cười nói: “Tiểu thư, thời gian tân nương tử đến còn sớm rất, xem ngài gấp gáp chưa kìa, so với đại công tử còn sốt ruột hơn, không biết còn tưởng rằng là tiểu thư ngài cưới vợ đó!”
Cố Vãn Tình cười đưa cho Thúy Liên cái hồng bao, nói: “Em cô nàng này, càng ngày càng không lớn không nhỏ, cẩn thận ta tê miệng của em!”
Một lát sau, mơ hồ nghe thấy âm thanh vui vẻ của hỉ kèn từ xa xa vang lên.
Cố Vãn Tình đứng ngoài cửa, xa xa nhìn thấy hai nam tử trước đội ngũ, mỗi người một con ngựa, diện mạo hiên ngang, tư thế oai hùng. Quy củ triều đại, muốn phụ huynh tự mình đưa thân, tỏ vẻ coi trọng nữ nhi, là cho nhà chồng thấy, khuê nữ nhà mình có phụ huynh làm chỗ dựa, không được khi dễ. Cố Vãn Tình nhìn hai người đó, cố nén không cho nước mắt tràn mi, môi hơi hơi kích động, không tiếng động hô câu: phụ thân, ca ca…
An Quốc Hầu cùng tiểu Hầu gia xuống ngựa, gã sai vặt Khương phủ lập tức nghênh đón, đem ngựa dắt đi.
Cố Vãn Tình hơi hơi phúc thân với An Quốc Hầu, cúi đầu che giấu cảm xúc trong mắt, nhẹ nhàng nói: “Hầu gia, một đường vất vả.”
An Quốc Hầu hôm nay gả nữ, tâm tình rất tốt, ha ha cười đáp lễ nói: “Làm phiền Bình Thân vương phi đón chào.”
Cố Vãn Tình ngẩng đầu đánh giá An Quốc Hầu: phụ thân hao gầy rất nhiều, hai bên tóc mai bạc nhiều hơn, thoạt nhìn so với năm đó thương lão không chỉ mười tuổi. Cố Vãn Tình nhất thời không đành lòng, thiếu chút nữa rơi xuống lệ.
An Quốc Hầu cũng đánh giá vị Bình Thân vương phi trước mắt này, bà mẫu nữ nhi của mình, xem nàng khí chất ôn hòa, nhìn là một người hiền lành, yên lòng, nói vậy cuộc sống sau hôn nhân của nữ nhi sẽ không quá khó khăn.
Tiểu Hầu gia Hầu Thụy Phong tiến lên một bước, ôm quyền hành lễ, nói: “Tham kiến Vương phi.”
Cố Vãn Tình nhìn Hầu Thụy Phong, vóc người ca ca lại cao lên, so với năm đó thành thục tuấn lãng hơn chút, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, chính là phơi nắng đen hơn, nói vậy ở Tây Bắc bão cát, ca ca cũng ăn không ít khổ.
“Tiểu Hầu gia không cần đa lễ, đều là người trong nhà.”Cố Vãn Tình cười nói, nay nàng cùng phụ thân An Quốc Hầu của nàng là cùng bối phận, mà ca ca nàng – Hầu Thụy Phong lại là vãn bối của nàng.
Thông gia hai nhà hàn huyên vài câu, liền nhìn thấy đại công tử Khương Viêm Châu cưỡi ngựa tới, trước ngực mang theo đóa hoa bằng lụa đỏ thẫm, đi đến cửa Khương phủ.
Chú rể xuống ngựa, đá cửa kiệu, cõng tân nương, sải bước qua chậu than, mọi người vây quanh người mới vào chính sảnh. Vợ chồng Khương thị cùng An Quốc Hầu đã ngồi xuống, Khương phủ một mảnh vui sướng.
An Quốc Hầu nhìn nữ nhi duyên dáng yêu kiều, một thân hỉ phục đỏ thẫm, bên cạnh con rể khí phách tao nhã, tuấn lãng bất phàm, thật sự là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho. Đáy lòng An Quốc Hầu sinh ra một trận vui mừng, nhưng lập tức hiện lên một tia mịt mù: nếu Uyển Tâm còn sống, nói vậy nay đã xuất giá rồi, nói không chừng ngay cả ngoại tôn đều có thể bế rồi…
An Quốc Hầu xem nhi tử liếc mắt một cái, thấy trong mắt nhi tử cũng có vài phần thần sắc phiền muộn. Hầu Thụy Phong từ nhỏ hiểu rõ nhất muội muội Hậu Uyển Tâm cùng mẹ, cùng đích muội cảm tình tốt nhất, nay nhìn thấy thứ muội xuất giá, khó tránh khỏi nhìn vật nhớ người, nhớ tới nếu là đích muội còn sống, ngày con bé xuất giá, hắn một làm ca ca sẽ bao nhiêu vui vẻ, bao nhiêu hạnh phúc.
Mà Cố Vãn Tình ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt một thân đỏ thẫm đó.Vài năm không thấy, vóc người nàng ta cao lên, thân thể thướt tha, đi từng bước sinh liên, thật sự là một mỹ nhân tuyệt sắc. Khóe mắt Cố Vãn Tình lướt qua một chút châm chọc.
Một đôi phu thê trẻ tuổi mới bái đường, rồi sau đó song song quỳ xuống đất, phụng trà cho song thân.
An Quốc Hầu tiếp trà, uống một ngụm, cởi mở cười, nói: “Vân Nhi, hôm nay gả vào Khương gia, sau này cần phải cẩn thận phụng dưỡng cha mẹ chồng, phụng dưỡng tướng công.”
Giọng nói Hậu Uyển Vân nhẹ nhàng tinh tế, mang theo nhè nhẹ thẹn thùng, nói: “Vâng, phụ thân, nữ nhi đã biết.”
Khương Hằng buông ly trà nói: “Khuyển tử có thể lấy được hiền thê như thế, là phúc khí của Khương gia chúng ta.”
Cố Vãn Tình nhìn chằm chằm Hậu Uyển Vân, cười dịu dàng hiền thục, nói: “Ta đã sớm nghe nói đại danh của tam tiểu thư Hậu gia, mỗi người đều khen ngợi hiếu danh của Uyển Vân, có con dâu hiếu thuận như vậy, là phúc khí của ta.”
Hậu Uyển Vân cung kính dập đầu với cha mẹ chồng nói: “Con dâu nhất định hiếu thuận cha mẹ chồng, hầu hạ phu quân.”
Phụng trà, tân nương tử được đưa vào động phòng. Hỉ yến bắt đầu, Cố Vãn Tình vội vàng tiếp đón nữ quyến, Khương Hằng bị vài hảo hữu trong triều quan hệ rất tốt bắt lấy ép uống rượu, Cố Vãn Tình thấy hắn hiếm khi cao hứng cũng không khuyên, để hắn đi uống rượu. Khương Viêm Châu là chú rể, tự nhiên là đối tượng cuối cùng bị ép rượu, mấy công tử đó, các bằng hữu từng người từng người thay nhau kính rượu, Khương Viêm Châu không chối từ được, chỉ chốc lát liền uống hai gò má đỏ rực.
Cố Vãn Tình đang cùng vài nữ quyến nói chuyện, Thúy Liên đã chạy tới, lặng lẽ nói bên tai nàng: “Nô tỳ mới vừa rồi giống như nhìn Chu công tử đến đây.”
Chu công tử Chu Quyết? Cố Vãn Tình thản nhiên nở nụ cười, hai năm này Chu Quyết cùng Khương Viêm Châu bên ngoài ít quan hệ lui tới, Chu Quyết cũng đính thân, sang năm liền cưới vợ, nhưng hai người này lén ám địa lui tới một điểm không thiếu. Bởi vì có Cố Vãn Tình đánh yểm trợ cho hai người bọn họ, hơn nữa Khương Viêm Châu cũng không bài xích sủng hạnh nữ nhân, bọn nha hoàn trong phòng, một người sinh nữ nhi, hai người hoài thai, Khương Hằng nhìn nhi tử đã biết đúng mực, con nối dòng không lo, cũng sẽ không hỏi quá sâu đến việc này.
Thúy Liên cắn môi nói: “Nô tỳ thấy, mới vừa rồi Chu công tử ra tiền thính, đi về phía hoa viên. Rồi sau đó đại công tử chúng ta nói là muốn đi tịnh phòng, nô tỳ thấy đại công tử luẩn quẩn một hồi, cũng đi về phía hoa viên bên kia rồi. Nô tỳ nhìn thần sắc đại công tử khác thường, chỉ sợ sẽ sinh ra chút sự tình, tiểu thư, ngài nói chúng ta có nên hay không đi nhìn một cái?”
Cố Vãn Tình cân nhắc một phen, tuy nói hai vị công tử đó trong đầu đều hiểu được, cưới vợ là chuyện sớm hay muộn, nhưng hôm nay Khương Viêm Châu thật sự cưới vợ, trong lòng hai người khó tránh khỏi không thoải mái. Cưới vợ không thể so với nạp thiếp, trong phòng Khương Viêm Châu dù sao cũng không có nha đầu nổi danh, cho dù là thiếp, cũng không coi là cái gì. Nhưng cưới vợ sẽ không giống vậy, đó nhưng là chính thất cưới hỏi đàng hoàng, một chữ “chính”, liền làm cho Chu Quyết như người ở bên ngoài, xa lạ rất nhiều.
Hôm nay tân khách đến thật nhiều, đều là người có uy tín danh dự trong triều, nếu hai vị công tử đó nháo ra chút cái gì, đó thật đúng là việc không tốt rồi.
Cố Vãn Tình nói: “Đi, ta đi nhìn một cái.” Liền mang theo Thúy Liên, thừa dịp mọi người không chú ý, ra viện, đi về phía hoa viên.
Hoa viên Khương gia rất lớn, lại phỏng theo lâm viên Tô Châu mà kiến tạo, cho nên bên trong khúc khúc chiết chiết, Khương Viêm Châu vội vã chạy vào viện. Hắn uống rất nhiều rượu, đầu óc có chút choáng váng hồ hồ. Vừa rồi hắn đang kính rượu, xa xa nhìn thấy sắc mặt Chu Quyết không đúng, nên bỏ mọi người lại chạy đến tìm hắn.
Tìm một hồi, Khương Viêm Châu tìm được Chu Quyết ở sau một chỗ núi giả.
Chu Quyết cũng là một thân mùi rượu, ngồi dưới đất, y bào dính nhiều bùn đất, nhìn rất chật vật.
“Quyết ca, huynh sao ở đây? Làm đệ tìm mãi.” Khương Viêm Châu ngồi xổm trước mặt Chu Quyết, có chút ủy khuất kéo kéo áo choàng Chu Quyết, nói: “Huynh cùng đệ trở về đi.”
Chu Quyết nhắm mắt lại, nói: “Nay là ngày lành đệ cưới vợ, huynh thấy tân nương tử nũng nịu như vậy, rõ ràng là đại mỹ nhân, đệ không đi uống rượu chúc mừng, chạy tới tìm huynh làm chi? Huynh thích ở nơi nào liền ở nơi đó, có quan hệ gì tới đệ đâu? Cho dù huynh chết, cũng là chuyện của huynh, đệ chỉ đi để ý đau lòng thê tử nũng nịu đó của đệ, quản huynh làm chi!”
Khương Viêm Châu vừa nghe Chu Quyết nói những lời hờn giận này, trong lòng vừa mừng vừa đau, giọng nói cũng mềm không ít, nói: “Quyết ca, đệ biết trong lòng huynh chịu khổ sở, nhưng làm sao đệ không khó chịu? Quyết ca, huynh lại giày xéo thân mình như vậy, đệ, đệ rất đau lòng…”
Chu Quyết cũng hết giận không ít, ngẩng đầu thấy vẻ mặt Khương Viêm Châu đỏ bừng, một thân mùi rượu, một bộ dáng thống khổ, hắn thở dài nói: “Ban đầu đệ sủng hạnh nha đầu trong phòng, huynh còn nói với chính mình: bất quá là vài nha đầu hạ lưu, nhà ai trong phòng không có đâu, đệ sủng liền sủng, huynh biết trong lòng Châu đệ có huynh cũng liền đủ. Nhưng hôm nay đệ cưới vợ, huynh lại vừa nghĩ, Châu đệ đã thành phu quân của nữ nhân kia, huynh đây tính là cái gì? Huynh cái gì cũng không phải! Trong lòng huynh liền giống như bị dao nhỏ đâm qua!”
Khương Viêm Châu đau lòng một tay ôm lấy Chu Quyết, nói: “Huynh nói bậy bạ gì đó, Quyết ca, đệ vĩnh viễn là Châu đệ của huynh, cưới vợ bất quá là hoàng mệnh nan vi, cái gì chính thê, cái gì danh phận, đệ đều không quan tâm. Quyết ca, nhiều năm như vậy, tâm ý của đệ, huynh còn không biết sao?”
Hai công tử ôm làm một đoàn, vừa có tình lại thêm đều uống rượu vào, lại có chút ý loạn tình mê, ngăn áo choàng liền muốn ngay tại chỗ làm chuyện đó.
Làm Cố Vãn Tình đuổi tới hoa viên, nghe thấy mặt sau núi giả phát ra âm thanh rên rỉ, mơ hồ truyền đến Khương Viêm Châu than nhẹ. Mặt nàng trầm xuống: Viêm Châu đứa nhỏ này cư nhiên không biết nặng nhẹ như vậy, thế nhưng tại ngày mình thành thân, bỏ mặc kệ tân khách, chạy đến trong hoa viên tằng tịu với nhau!
Tuy rằng Cố Vãn Tình hy vọng Khương Viêm Châu lạnh nhạt Hậu Uyển Vân, nhưng hôm nay nàng dù sao cũng là chủ mẫu Khương gia, lấy Khương gia làm trọng, Khương Viêm Châu hồ nháo như vậy, nàng là không có khả năng không tức giận.
“Tiểu thư, chúng ta làm sao bây giờ?” Thúy Liên nhỏ giọng nói.
Cũng không thể vọt vào đi bắt kẻ thông dâm, nếu là gặp được trường hợp bất nhã, thì sau này mẫu thân nhi tử còn gặp mặt như thế nào?
Đang tại thời điểm Cố Vãn Tình do dự, xa xa nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, Cố Vãn Tình giật mình một cái, tiếng bước chân này quá mức quen thuộc, đúng là ca ca của mình -tiểu Hầu gia Hậu Thụy Phong.
“Thúy Liên, tiểu Hầu gia An Quốc Hầu gia đến đây, em mau vào trong núi giả đi, kêu hai công tử theo mặt sau núi giả rời đi, trăm ngàn đừng làm cho tiểu Hầu gia nhìn thấy! Ta đi ngăn tiểu Hầu gia lại.” Cố Vãn Tình phân phó nói.
Thúy Liên lên tiếng, dùng khăn bịt mắt tiến vào trong núi giả.
Chu Quyết cùng Khương Viêm Châu đang thân thiết, đột nhiên nhìn thấy một cô nương xông tới, đều bị dọa giật mình, vừa muốn lên tiếng, Thúy Liên liền đưa lưng về phía bọn họ nhỏ giọng nói: “Công tử đừng kêu, là nô tì, Thúy Liên. Tiểu Hầu gia An Quốc Hầu phủ đang ở bên ngoài, phu nhân ngăn đón ngài ấy rồi, cho nô tì tiến vào mật báo, hai vị công tử mau theo phía sau núi giả đi ra ngoài, trăm ngàn cẩn thận đừng làm cho người nhìn thấy.”
Lúc này hai vị công tử cũng đều thanh tỉnh rất nhiều, nhìn chính mình cư nhiên làm ra chuyện hoang đường này, đều dị thường áy náy, nay may mắn có Cố Vãn Tình phái người đến mật báo đánh yểm trợ, hai người đều nói: “Ân tình của mẫu thân (vương phi), chúng ta đều nhớ kỹ.” Rồi sau đó vội vàng mặc quần áo vào, sửa sang lại một phen vội vàng dọc theo phía sau núi giả chạy ra ngoài.
Khương Viêm Châu ra hoa viên, cùng Chu Quyết mỗi người đi một ngả, Chu Quyết rời Khương phủ trước, miễn làm cho chính mình ngột ngạt, mà Khương Viêm Châu lại trở về chính sảnh.
Hỉ yến qua đi, náo loạn động phòng, trong phòng chỉ còn lại có hai vợ chồng Khương Viêm Châu cùng Hậu Uyển Vân.
Vén khăn đỏ lên, Khương Viêm Châu nhìn thấy thê tử của mình, da trắng nõn nà, mi mắt như họa, nhược liễu phù phong, ôn nhu không mất quyến rũ.
“Phu quân…” Hậu Uyển Vân nhìn phu quân của mình, thế tử Bình Thân vương, tướng mạo đường đường, so với mấy ngôi sao cây gậy nhìn đẹp hơn nhiều, thật là tập hợp của quan nhị đại + phú nhị đại + tài giỏi – giàu có – đẹp trai, nhất thời cảm thấy chính mình thật sự gả cho lang quân như ý.
Ánh mắt Khương Viêm Châu nhìn Hậu Uyển Vân, nhưng trong đầu tất cả đều là gương mặt thống khổ của Chu Quyết mới vừa rồi, xuyên trong lòng hắn toan chát đau đớn, nhìn thê tử mới cưới của mình, chính là sự phản bội đối với Quyết ca. Cho nên hắn vừa thấy Hậu Uyển Vân, liền cảm thấy chính mình phản bội Chu Quyết, trong lòng lại khó chịu.
Hậu Uyển Vân nhìn lang quân như ý của mình, cùng chính mình mắt to trừng mắt nhỏ hơn nửa canh giờ, lại không có một chút ý định đi ngủ.
Cổ nhân không phải nói “đêm xuân đáng giá ngàn vàng” gì sao, như thế nào phu quân hắn không thể chủ động một chút sao? Khi Hậu Uyển Vân ở hiện đại, tốt xấu cũng là người có bạn trai, thịt ngon ăn không ít, là một dục nữ. Rồi sau đó xuyên qua đến cổ đại, thành một đứa trẻ, nghẹn mười mấy năm, rốt cục lập gia đình, phu quân còn có một túi da đẹp, nàng ta bị hạn giống như đất nứt nẻ vẫn mong nước suối thượng nguồn tràn về xoa dịu, nhưng hôm nay nam nhân này cư nhiên cứ bất động, hắn chẳng lẽ muốn trong hỉ phòng làm Liễu Hạ Huệ?
Hậu Uyển Vân nhìn mặt mày hắn anh tuấn, liếm liếm khóe miệng, thẹn thùng nói: “Phu quân, canh giờ không còn sớm… Không bằng sớm đi ngủ đi?” Mau tới áp đảo ta a, thượng ta a! Ngươi còn chờ cái gì! Nội tâm Hậu Uyển Vân đang rít gào.
Khương Viêm Châu không yên lòng lên tiếng, đứng dậy đi tới. Theo lý mà nói đêm tân hôn động phòng hoa chúc, đều là chú rể như sói như hổ ăn luôn tân nương tử, nhưng hôm nay tựa hồ đại công tử Khương gia này quá mức thẹn thùng, chỉ cùng Hậu Uyển Vân thoát y.
Sau đó hai người trần truồng nằm ở trên giường, Hậu Uyển Vân chỉ mặc một cái yếm, dáng người làm nam nhân nào nhìn thấy đều huyết mạch phun trào —— trừ bỏ Khương Viêm Châu.
Vì thế Khương Viêm Châu xả chăn đắp lên hai người, hai người nằm song song. Hậu Uyển Vân thật sự cơ khát lợi hại, cũng bất chấp cái gì rụt rè không rụt rè, chủ động đem đùi như mỹ ngọc khoác lên trên người Khương Viêm Châu, như có như không cọ hắn.
Khương Viêm Châu nuốt nuốt nước miếng, thê tử này rất xinh đẹp, hắn lại càng thấy tội lỗi đối với Chu Quyết càng sâu. Bất quá đối phương dù sao cũng là thê tử của chính mình, động phòng hoa chúc hắn nên gặp dịp thì chơi, vì thế hắn cũng ôm lấy Hậu Uyển Vân.
Hậu Uyển Vân gặp đối phương rốt cục có phản ứng, chẳng phải thẹn thùng, nội tâm một trận mừng thầm, hận không thể lập tức đem Khương Viêm Châu ăn sạch bách. Vợ chồng hai người triền miên một trận, Khương Viêm Châu cố gắng muốn cho chính mình tiến vào trạng thái, nhưng là hắn phát hiện hắn chỉ cần vừa thấy Hậu Uyển Vân, đầu óc sẽ hiện lên gương mặt thống khổ của Chu Quyết, cho nên hắn căn bản là làm không được.
Mà Hậu Uyển Vân tựa hồ cũng phát hiện vấn đề này, vô luận nàng ta kiều mỵ chọc người như thế nào, lang quân như ý của nàng ta càng không đứng dậy nổi!