Vài ngày sau, An Quốc Hầu cùng tiểu Hầu gia lần lượt trở về phía Tây và Nam Cương đóng quân. Lúc trước quản gia là di nương Trương thị, đã sớm bị Hậu Uyển Vân bẩm báo trước mặt Hầu gia nói nàng ta cay nghiệt đại tiểu thư đã qua đời, rồi sau đó nhờ tay Hầu gia cùng tiểu Hầu gia trừ bỏ, vài di nương còn lại không được việc gì, vài thứ đệ thứ muội tuổi đều nhỏ, không đủ gây cho sợ hãi, các nha hoàn bà tử gã sai vặt đã muốn bị Hậu Uyển Vân nắm gắt gao, không phục quản giáo liền bị bán đi, hoặc đánh một chút đuổi ra phủ. Hầu gia cùng tiểu Hầu gia hàng năm đóng giữ biên cương, trời cao hoàng đế xa, lúc này trong phủ An Quốc hầu, tam tiểu thư Hậu Uyển Vân một người độc đại, nói một không có hai.
Lại qua mấy ngày, trong phủ An Quốc hầu có một nha hoàn tên là Lăng Giác, bởi vì trộm một đôi vòng ngọc dương chi bị loạn côn đánh chết, rồi bọc chiếu quăng đến bãi tha ma. Một chiêu giết gà dọa khỉ này làm cho các bà tử, quản sự trong phủ ỷ vào tuổi của mình có chút tư lịch kinh hồn táng đảm, sợ có cái gì sai lầm chính mình khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Thu thập xong đám phiền toái, tạp nham này Hậu Uyển Vân rất vừa lòng với tay sai của mình, đại nha hoàn bên người Xảo Hạnh ở một bên cẩn thận hầu hạ. So với Lăng Giác, Xảo Hạnh càng như là tâm phúc của Hậu Uyển Vân, Xảo Hạnh là một cô nương thông minh, nàng ta biết từ trước đến giờ tam tiểu thư vì duy trì hình tượng thiện lương của mình, tuy có điều cố kỵ sẽ không trách phạt nô tỳ làm sai quá mức, nhưng hôm nay tam tiểu thư một khi có mặt mũi, ngay cả bản tính cũng dần dần hiển lộ, chính mình cần phải càng cẩn thận hầu hạ, miễn cho chọc tam tiểu thư bị mất hứng, nếu không bản thân mình chịu không nổi.
“Xảo Hạnh, Bình Thân vương phủ bên kia như thế nào?” Hậu Uyển Vân vuốt bộ lông mềm mại của Nguyên Bảo đang nằm trong lòng hỏi.
“Hồi tiểu thư, nô tỳ đều dựa theo tiểu thư phân phó làm, sự tình đều làm tốt.” Xảo Hạnh nhanh chóng trả lời.
Dựa theo kế hoạch của Hậu Uyển Vân, chuyện Lăng Giác trộm vòng tay là Hậu Uyển Vân an bài, làm cho tất cả mọi người nghĩ đến Lăng Giác đã chết, dù sao Lăng Giác chỉ là một nha hoàn, trong ngày thường cũng ít nói chuyện, người quen biết nàng ta cũng không nhiều. Rồi sau đó đi nông thôn tìm một đôi vợ chồng, làm cho đôi vợ chồng đó giả làm cha mẹ của Lăng Giác, Lăng Giác thay hình đổi dạng thành nha đầu Hạnh Hoa ở nông thôn. Rồi sau đó cha mẹ bán Hạnh Hoa cho bọn buôn người, bọn buôn người cũng là Hậu Uyển Vân trước đó hỏi thăm xong rồi, chuyên môn buôn bán người với Bình Thân vương phủ. Bọn buôn người đó đem cô nương lanh lợi bán vào Bình Thân vương phủ làm nha hoàn. Cứ như vậy Lăng Giác lấy thân phận Hạnh Hoa bị bán vào Bình Thân vương phủ.
Trong toàn bộ kế hoạch, chỉ có cha mẹ Hạnh Hoa là trước đó bị Hậu Uyển Vân phái tâm phúc thu mua, đôi vợ chồng ở nông thôn đó vừa nhìn thấy chỉ cần bán nha đầu liền có bạc, vui đến nở hoa, cũng không biết chuyện này là ai sai bọn họ làm, chỉ cần nhận bạc liền cao hứng. Sau khi Hạnh Hoa vào Bình Thân vương phủ, đôi vợ chồng đó liền lần lượt chết bất đắc kỳ tử, sau đó cho dù có người khả nghi thân phận của Hạnh Hoa, lại đi tra cũng tra không ra cái gì, từ bọn buôn người, đến ma ma phụ trách chọn mua Bình Thân vương phủ, cũng không biết nội tình trong đó. Trên đời này trừ bỏ Hậu Uyển Vân cùng vài tâm phúc của nàng ta, sẽ không người nào biết nha đầu nhóm lửa phòng bếp mà Bình Thân vương phủ mới chọn mua chính là nha hoàn Lăng Giác trong phòng tam tiểu thư Hậu Uyển Vân An Quốc Hầu phủ ngày xưa.
“Làm tốt, bản tiểu thư thưởng phạt phân minh, sẽ không bạc đãi ngươi.” Khóe miệng Hậu Uyển Vân gợi lên một tia độ cong, cười cười, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn Xảo Hạnh nói: “Bản tiểu thư nghe nói, ngươi còn có một muội muội, nghe bảo năm nay vừa mới mười lăm, bộ dáng cũng không sai.”
Vừa nghe Hậu Uyển Vân nhắc tới muội muội nhà mình, trong lòng Xảo Hạnh biết khẳng định không phải là chuyện tốt, không khỏi cả người run lên, nói: “Hồi tiểu thư, muội muội nô tỳ, sinh ngu dốt, bộ dạng cũng bình thường, sợ bẩn mắt tiểu thư…”
Hậu Uyển Vân không cho là đúng cười cười, nói: “Xảo Hạnh ngươi tư sắc như vậy, muội muội ngươi nhất định cũng không kém. Đối với nha đầu Lăng Giác đó, ta thủy chung vẫn lo lắng, bản tiểu thư tín nhiệm nhất chính là ngươi, tự nhiên đối với muội muội ngươi cũng là có chút chờ mong…”
Xảo Hạnh rầm một tiếng, nuốt nuốt nước miếng, phù phù quỳ xuống.
“Quỳ xuống làm cái gì, đứng lên đi.” Hậu Uyển Vân cúi đầu cười yếu ớt, nhéo nhéo lỗ tai Nguyên Bảo, Nguyên Bảo chán ghét đá tay nàng ta ra, Hậu Uyển Vân tiếp tục nói: “Ta nghe nói trướng phòng quản sự Bình Thân vương phủ họ Chu, gần đây trong nhà đã chết một di nương. Theo ta thấy, phòng thu chi đó gia cảnh sung túc, lại là quản sự đắc lực của Khương gia, muội muội ngươi nếu có thể gả cho hắn làm tiểu thiếp nửa đời sau không lo áo cơm. Tương lai trong phòng thu chi Bình Thân vương phủ có chuyện gì, vừa vặn giúp bản tiểu thư nhìn chằm chằm nha đầu Lăng Giác đó.”
Xảo Hạnh vừa nghe, thiếu chút nữa khóc luôn. Nàng ta từ nhỏ cha mẹ đều mất, liền có một muội muội bảo bối, tỷ muội hai người sống nương tựa lẫn nhau. Xảo Hạnh vốn định chính mình làm nha hoàn, tốt xấu có thể kiếm bạc làm đồ cưới cho muội muội, chờ thêm vài năm muội muội lớn, tìm cho nàng hộ nhân gia bình thường gả cho, sống qua ngày, người một nhà cùng tốt đẹp yên ấm. Nhưng hôm nay Hậu Uyển Vân nói lời này, làm cho Xảo Hạnh như rơi xuống vực sâu. Nàng ta biết tam tiểu thư sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời này, nàng ta nhất định đều tính toán xong rồi!
Xảo Hạnh biết tâm tư tam tiểu thư này luôn luôn cẩn trọng, lại hay đa nghi, nàng ta nhất định sẽ không hoàn toàn tín nhiệm Lăng Giác. Nàng ta để cho chắc ăn lại an bài một quân cờ vào Bình Thân vương phủ! Mà người này là muội muội Xảo Hạnh, Xảo Hạnh thì ở lại bên người tam tiểu thư, không sợ muội muội nàng không nghe lời! Tâm tư tam tiểu thư này, thực sâu khiến người ta sợ hãi!
“Hồi tiểu thư, muội muội còn bé, con bé là người ngu dốt, trong ngày thường ngay cả sân đều không dám ra, nô tỳ sợ con bé làm hỏng chuyện của tiểu thư…” Xảo Hạnh cắn răng, vì muội muội bảo bối của mình, nàng ta lần đầu tiên ngang nhiên cãi mệnh lệnh Hậu Uyển Vân.
Hậu Uyển Vân hơi hơi nhíu mày lại, bất quá rất nhanh lại khôi phục tươi cười, “Không ngại, ta chính là nhìn trúng nàng ngày thường đại môn không ra tiểu môn không tới, ngay cả Lăng Giác đều chưa thấy qua nàng. Ta coi Xảo Hạnh ngươi là người lanh lợi, bản tiểu thư cho ngươi thời gian ba tháng, dạy dỗ muội muội của ngươi, ba tháng sau, bản tiểu thư sẽ an bài sắp xếp muội muội ngươi gả vào phòng thu chi Khương phủ. Thời gian ba tháng, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, Xảo Hạnh, ngươi cần phải cẩn thận dạy dỗ, ta nghe nói phòng thu chi đó có bảy phòng thiếp thất, mà đại phòng của hắn cũng không phải dễ đối phó. Ngươi nếu dạy không tốt, tương lai muội muội ngươi vào Chu gia, nếu bị ủy khuất, cũng không người làm chỗ dựa cho nàng… Bất quá ngươi cũng chớ sợ, qua vài năm bản tiểu thư cũng sẽ gả vào Khương gia, khi đó có bản tiểu thư cho nàng chỗ dựa, ai dám khi dễ nàng.”
Hậu Uyển Vân ngụ ý thực rõ ràng: chuyện muội muội ngươi phải gả là định rồi, ngươi phải cẩn thận dạy dỗ nàng cho ta, nàng đi vào hang hổ ổ sói nếu bị người chỉnh chết, cũng trách không được người khác.
Cơ thể Xảo Hạnh run rẩy, cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống nền nhà, muội muội nàng từ bé liền nhu thuận, mỗi lần muội muội nhìn thấy mình đều vui vẻ, muội muội cười tươi như hoa đó… Chẳng lẽ thật sự phải gả cho một lão nhân qua tuổi bán trăm (hơn 50 tuổi) làm tiểu thiếp còn phải cùng đám phụ nữ như sói như hổ đấu sao?
“Xảo Hạnh ngươi yên tâm, bản tiểu thư sẽ không bạc đãi muội muội ngươi, đồ cưới cũng không phải ít, gả vào Chu gia cũng không ai dám xem thường nàng. Kể từ đó, hai người tỷ muội các ngươi đều xuất lực cho bản tiểu thư, tương lai bản tiểu thư sẽ không bạc đãi các ngươi.” Hậu Uyển Vân tháo một đôi vòng tay bằng vàng trên cổ tay xuống, nhét vào trong tay Xảo Hạnh, nói: “Bản tiểu thư là tín nhiệm ngươi, cũng tín nhiệm muội muội ngươi, các ngươi đừng làm cho bản tiểu thư thất vọng. Được rồi, ngươi đi xuống đi, trở về nói cặn kẽ với muội muội ngươi.”
Xảo Hạnh nhìn vòng tay trong tay, thất hồn lạc phách đứng lên, vội vàng hành lễ liền đi ra ngoài. Nhìn Xảo Hạnh ra khỏi viện, một người đàn ông trung niên dáng người cường tráng đi vào gian phòng của Hậu Uyển Vân, hành lễ rất cung kính đối với Hậu Uyển Vân. Ông ta là tân tiền nhiệm hộ viện An Quốc Hầu phủ, là tiêu sư mà Hậu Uyển Vân bỏ ra số tiền lớn từ một tiêu cục trong kinh thành mua về. Vị tiêu sư này họ Lưu tên Dương, một bảo đao nạm vàng danh chấn giang hồ, năm đó có tên là “Kim Đao Lưu”.
“Đi, đi theo nàng ta, nếu có bất luận gây rối gì, liền đem tỷ muội các nàng đều răng rắc, chớ để lộ tiếng gió.” Tay nhỏ bé trắng noãn của Hậu Uyển Vân đặt lên cổ làm một tư thế cắt yết hầu.
“Tiểu thư, nha hoàn mới được chọn mua ở trong sân chờ.” Ngoài cửa, bà tử phụ trách chọn mua nha hoàn rất cung kính nói.
Mấy ngày nay, Hậu Uyển Vân xử lý một đám nha hoàn không phục quản giáo cùng nhị tâm, trong phủ thiếu người làm, bà tử được chỉ định liền nhanh chóng đi đặt mua một đám nha hoàn, đám này đều mặc y phục chỉnh tề đứng ở trong sân chờ Hậu Uyển Tâm xem qua, rồi phân phát cho các viện.
Hậu Uyển Vân đứng dậy, đi ra sân, thấy hai mươi nha hoàn mặc áo xanh trắng, chỉnh chỉnh tề tề đứng thành hai hàng ngang. Hậu Uyển Vân nghe bà tử chọn mua hội báo, lại tinh tế đem đám nha hoàn này nhìn một lần, nay trong phòng chính mình không có Lăng Giác, Xảo Hạnh lại vội vàng chuyện muội muội, phải tuyển nha hoàn lanh lợi bổ sung, trong viện của mình còn phải thêm nha hoàn nhị đẳng, tam đẳng. Lão nhân ban đầu trong phủ, Hậu Uyển Vân chung quy vẫn lo lắng, đám người mới đến này, thứ nhất dễ dàng thu mua, thứ hai các nàng vô căn vô cơ, chỉ có nguyện trung thành với Hậu Uyển Vân không ra đường rẽ gì. Không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai đám nha hoàn này sẽ đi theo mình gả đến Khương gia, cho nên Hậu Uyển Vân cần cẩn thận chọn lựa nha hoàn bên cạnh: vừa không thể quá xinh đẹp, tránh cho tương lai quyến rũ cô gia, cũng không thể ngu dại ngốc nghếch không biết làm việc, tốt nhất là tư sắc bình thường, lại có chút thông minh, nhưng lại không thể quá thông minh, như vậy mới tốt.
“Ngươi, ngươi, còn có hai người các ngươi.” Ngón tay Hậu Uyển Vân chỉ bốn nha hoàn: “Bốn người này bản tiểu thư để lại, những người còn lại các ngươi xem nơi nào còn thiếu người liền phân đến đi.”
Bị điểm danh, bốn nha hoàn nhất tề tiến lên hành lễ, rồi sau đó đi theo Hậu Uyển Vân vào viện, chỉnh tề đứng ở hành lang.
Hậu Uyển Vân ngồi ở trên ghế, xem xét bốn người đó nói: “Các ngươi sau này là người trong phòng bản tiểu thư, đi theo bản tiểu thư, chỉ cần trung thành và tận tâm cẩn thận làm việc, bản tiểu thư tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi. Nhưng nếu ai dám có ý niệm không nên trong đầu, làm việc không nên làm, nói điều không nên nói… Mấy ngày hôm trước mới có một nha hoàn bởi vì trộm vòng tay bị loạn côn đánh chết, trong mắt bản tiểu thư luôn luôn không chấp nhận được chuyện xấu xa này, các ngươi cũng đừng muốn gạt bản tiểu thư, ai dám làm ra chuyện xấu liền cẩn thận cái đầu trên cổ của chính mình đó!”
“Vâng, nô tỳ không dám, nô tỳ nhớ kỹ.”
“Các ngươi liền gọi là Tích Xuân, Tích Hạ, Tích Thu, Tích Đông, tên từ trước cũng không dùng nữa. Được rồi, bản tiểu thư mệt mỏi, các ngươi đi làm việc đi.” Hậu Uyển Vân đứng dậy, nhìn lướt qua nha hoàn được ban tên là Tích Xuân. Trong bốn nha hoàn thì tư sắc nàng bình thường nhất, Hậu Uyển Vân nghĩ nghĩ, nếu nàng là người lanh lợi tin cậy, tương lai liền đề bạt nàng làm đại nha hoàn của mình là được. Vài người khác nhìn bộ dáng coi như thanh tú, sẽ ít để ở trong phòng tránh tương lai gây ra chuyện nên có với cô gia. Hậu Uyển Vân tính toán xong rồi, ngáp một cái, đi vào trong phòng.
Bốn nha hoàn từng người tản ra đi lĩnh việc của mình, nha hoàn tên là Tích Xuân kia quay đầu lại, nhìn cửa phòng Hậu Uyển Vân đóng chặt, khóe miệng gợi lên một chút ý vị thâm trường…