Trước hết Lãnh Diễm phản ứng kịp, chậm rãi đứng lên, lẳng lặng nhìn hai người này, không lên tiếng.
Tiếu Thâm khẽ mỉm cười, trong mắt thật giống như thoáng ánh lên cảnh vật gì, "Mọi người có thể đi về, tôi không sao."
Khóe miệng Lãnh Tiêu giật giật, nhìn người anh em trước mắt rõ ràng tinh thần không đúng này, giống như người bệnh trong bệnh viện tâm thần đều nói bản thân không có việc gì, nhưng bọn họ. . . . . .
"Tiếu Thâm, cậu mau vào đi nghỉ ngơi thật tốt, đừng làm rộn!" Lãnh Tiêu hét to.
Tiếu Thâm khẽ mỉm cười, chỉ ôm con trai, Đồng Đồng ngoan ngoãn bị Tiếu Thâm ôm vào trong ngực, không nói tiếng nào, giống như nho nhỏ hắn còn đang vì mẹ đột nhiên rời đi mà đau lòng.
"Tôi hiểu biết rõ tại tôi đang làm gì, mọi người đi nghỉ trước đi, nói không chừng, ngày mai còn có một trận đánh ác liệt phải đánh, mọi người nghỉ ngơi không tốt sao được?"
Lãnh Tiêu ngẩn người, nhìn vẻ mặt Tiếu Thâm rõ ràng có biến,hiện tại nhìn trên mặt Tiếu Thâm đang cười, chợt ý thức được cái gì.
Tiếu Thâm trực tiếp phất tay một cái, không nói câu nào, ôm con trai trở về phòng ngủ, Lãnh Diễm hít sâu một hơi, một câu cũng không hỏi, xoay người rời đi, Lãnh Tiêu sửng sốt: "Đi nơi nào?"
"Về nhà ôm bà xã ngủ!"
Lãnh Tiêu bĩu môi, thế nào cảm giác trong nháy mắt hai người này giống như thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc chuyện gì xảy ra còn chưa biết, có thể buông lỏng quá sớm hay không?
Nhìn phòng ngủ đã đóng lại một chút, nhìn bên ngoài Lãnh Diễm đang mở cửa 'phòng cho tổng thống', nhiều lần đắn đo, đi theo phía sau Lãnh Diễm.
Giang Thành có chút sững sờ, không biết ba người này xảy ra chuyện gì, một chút khó khăn nhất không để ý? Trong lòng cười lạnh, Đồng Nhan, nhìn một chút, đây chính là người em gả,
Trong phòng ngủ, cánh tay Đồng Đồng vòng ở trên cổ Tiếu Thâm, tầm mắt hai người song song, hỏi: "Ba, tại sao ba chợt vui mừng? Mẹ đâu?"
Nhìn con trai của mình đỏ mắt đáng thương hỏi anh, Tiếu Thâm khẽ mỉm cười: "Ba cam đoan với con, bảo đảm tìm mẹ con chở về, có được hay không?"
Đồng Đồng nhìn Tiếu Thâm không nói lời nào, không nháy mắt lấy một cái, cách một hồi lâu hỏi: "Thật có thể tìm trở về sao? Bọn họ nói, mẹ đã đi Thiên đường."
Trong lòng Đồng Đồng hình như mơ hồ biết một chút ý tứ thiên đường, giống như nói đúng là, mẹ cũng không về được, nhưng hắn không muốn, hắn đang nghĩ thời khắc khắc nhìn thấy mẹ .
Nụ cười Tiếu Thâm khẽ thối lui, nghiêm túc nhìn con trai vẻ mặt nặng nề, "Thời điểm lúc Đồng Đồng ở bệnh viện nhìn thấy mẹ đócó cảm giác gì?"
Đồng Đồng không hiểu tại sao ba hỏi như thế, chân mày nho nhỏ nhíu lại nghĩ tới tâm tình mới vừa ở trong bệnh viện, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành bánh bao: "Con không biết."
Tiếu Thâm làm như sáng tỏ, mặt mày mở ra, "Là không có cảm giác."
Mặt của Đồng Đồng vo thành một nắm bừng tỉnh hiểu ra, ngay sau đó rối rắm, "Tại sao con lại không có cảm giác vậy, đó là mẹ của con, cái này có phải nói lên, Đồng Đồng không phải một bé ngoan hay không?"
Tiếu Thâm cười cười: "Dĩ nhiên không phải, lúc ba ở bệnh viện cũng không có loại cảm giác đó, cái này không liên quan tới con." Nói xong nhẹ nhàng ôm con đứng lên nằm ở trên giường, đắp kín mền, giống như vô số lần ban đêm trước, Đồng Nhan và Đồng Đồng đều nằm chung một chỗ nói chuyện phiếm.
"Vậy thì vì cái gì đây?" Đồng Đồng mặt nhăn nhúm thành bánh bao nhỏ, suy nghĩ vài vòng, vẫn không hiểu tại sao bản thân thấy mẹ như vậy không khó chịu.
Tiếu Thâm khẽ than thở, không biết nên làm sao cùng con trai nhỏ như vậy nói chuyện phức tạp như thế, không biết qua bao lâu, Đồng Đồng nho nhỏ bị Tiếu Thâm lừa dối ngủ mất, một ngày này, đứa nhỏ này cơ hồ không thể nào ngủ, mệt muốn chết rồi.
Tiếu Thâm nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Đồng, lúc ngủ Đồng Đồng mãi cứ hàm chứa ngón tay, một tay kia ôm cánh tay Tiếu Thâm, chân gác lên, động tác này rất giống Đồng Nhan, lúc mới vừa kết hôn kia, anh còn bị Đồng Nhan đá xuống giường mấy lần.
Khẽ mất hồn, hình như từ trên mặt đau đau nhìn thấy bóng dáng Đồng Nhan, ánh mắt nhìn không dời đi được.
Nếu như trực giác không sai, người kia căn bản không phải là Đồng Nhan, nhưng cụ thể là người nào? Không nghĩ ra được, anh đắc tội với không ít người, ai sẽ biết dùng biện pháp như thế đến báo thù anh?
Chẳng lẽ là bên nhà họ Tiếu kia?
Nghĩ tới, đứng dậy lấy điện thoại di động ra mở máy, ra khỏi phòng ngủ gọi điện thoại cho phụ tá, điện thoại di động mới vừa mở máy chính là chấn động mãnh liệt vang lên, vừa nhìn mã số, phụ tá , nhà họ Tiếu bên kia, Tiếu Tiếu, toàn bộ các số đều xuất hiện, nhíu nhíu mày, nhà họ Tiếu bên kia sao lại gọi điện thoại cho anh?
Nhìn xong hiển thị điện tới, trước gọi cho phụ tá một cú điện thoại, bên kia phụ tá nhanh chóng nhận, vừa nhìn điện thoại di động, hắn nhìn hai chữ ông chủ kích động khác thường, "A lô, ông chủ, bây giờ ngài ở nơi nào?"
Tiếu Thâm bình tĩnh trả lời: : "Tôi không sao, tôi hỏi cậu, hai ngày nay kế hoạch thực hành như thế nào?"