Đường Bạch Dạ giận, nắm lấy một con cua, ném bay về phía Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên rất bình tĩnh tiếp được, đẩy ra, hạnh phúc hưởng thụ.
Trần Dương dở khóc dở cười, cẩn thận lấy riêng ra cho Hạ Thần Hi mấy con tôm hùm.
Đường Bạch Dạ thầm nghĩ, hừ, không có việc gì sao phải xum xoe, làm điều gì sai trái sao, thế là, lấy ánh mắt dùng sức trừng Trần Dương, Trần Dương tất cả vô tội, thân sĩ phong độ a, thân sĩ phong độ, Đường tiên sinh, tôi chỉ là thân sĩ phong độ mà thôi a.
Hạ Thần Hi nghe bọn họ bát quái, được một nữa muốn đi toilet.
Khi trở về, lúc đi qua một phòng bào, đột nhiên nghe thấy một tiếng nói quen thuộc.
"Anh ta đang ở ngay thành phố S, các người cần phải tận lực đi tìm."
"Hắc Ảnh cùng Hắc Quả Phụ đã tìm ra vị trí của anh ta, tuyệt đối không sai được, nghe rõ, không nên thương tổn anh ta, tôi muốn anh ta sống ."
"Nếu như tôi không thể sử dụng, lúc đó giết anh ta cũng không muộn."
Tiếp theo là mấy tiếng nói đồng thời vang lên, "Dạ!"
Gióng nói quen thuộc lại vang lên, "Lần này chúng ta bí mật đến thành phố S, nhất định phải khiêm tốn hành sự, có thể không cần dùng đến súng."
"Dạ!"
"Lão đại, Đường Bạch Dạ đang ở đây? Có muốn cho hắn một bài học hay không, thời gian hắn ở châu Âu cùng chúng ta đối nghịch rất lâu , nên cho hắn một chút giáo huấn." Một gã hung ác nói, "Lão tử cực kỳ khó chịu hắn."
"Chúng ta đến đây chủ yếu để tìm vương bài của lính đánh thuê, không phải Đường Bạch Dạ."
"Dạ, tôi biết."
Hạ Thần Hi toàn thân băng lãnh, tiếng nói này như rắn độc chui vào trong lòng của cô, vô cùng đau đớn, hô hấp cũng trở nên vô cùng gấp, trong trí nhớ giọng nói này rất quan trọng.
Hạ Thần Hi nhìn vào cửa, đột nhiên có một loại xúc động muốn đẩy cửa vào.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng nói quen thuộc thét lên ra lệnh, "Ai ở ngoài cửa?"
Hạ Thần Hi lấy làm kinh hãi, vội vội vàng vàng né ra.
Người của Tiêu Tề mở cửa, vừa lúc thấy có người đi vào toilet, lại quay trở ra.
Hạ Thần Hi trở lại ghế ngồi của mình, không yên lòng, cũng không có khẩu vị.
Đường Bạch Dạ mẫn cảm thấy cô có gì đó không thích hợp, "Hạ Thần Hi, cô làm sao vậy?"
"Không có việc gì, có khả năng tối hôm qua ngủ không ngon, nên giờ buồn ngủ." Hạ Thần Hi đáp một tiếng, rũ mắt, miễn cưỡng lên tinh thần cùng bọn họ nói chuyện.
Trần Dương nói, "Buổi chiều về sớm một chút ngủ đi."
Hạ Thần Hi gật đầu.
Bọn họ ngồi nửa giờ liền tản, Trần Dương vốn định đưa Hạ Thần Hi về, nhưng Hạ Thần Hi lại cự tuyệt, nhà cô ở gần đó, đi bộ mất mười phút, Trần Dương cùng Lâm Nhiên đi trước.
Hạ Thần Hi hỏi Đường Bạch Dạ, "Anh gần đây có đắc tội với người nào hay không?"
"Làm sao vậy?"
Hạ Thần Hi nói, "Tôi vừa đi toilet, nghe thấy có người muốn cho anh một bài học."
Người này nhất định là đắc tội với ai.
Đường Bạch Dạ tự phụ cười, cuồng ngạo khí phách, "Lão tử đắc tội nhiều người, không quan tâm nhiều như vậy một hai người."
Hạ Thần Hi bất đắc dĩ, Đường Bạch Dạ cảm thấy không để ý, cô cũng lười quản.
"Cô bởi vì chuyện này mà tâm tình không tốt sao?" tâm tình Đường Bạch Dạ, lập tức mây đen chuyển tình, có một loại nói không nên lời vui sướng, nha đầu này là lo lắng cho anh sao?
Hạ Thần Hi lo lắng anh, làm cho anh thật sự rất thoải mái a.
Hạ Thần Hi, "Không phải!"
Thực sự, không phải là bởi vì chuyện của anh, tâm tình cô không tốt, là bởi vì tiếng nói kia, cho nên tâm tình của cô vô cùng không tốt.
Nhưng mà, Đường Bạch Dạ lại cảm thấy là bởi vì anh, tâm tình cô không tốt, cho nên, tâm tình Đường Bạch Dạ vô cùng tốt.