Khóe miệng Đường Bạch Dạ co quắp, đột nhiên giữ lấy sau cổ Hạ bảo bối, "Càng lúc con càng tăng mức độ tự kỷ ."
Hạ bảo bối nghiêm túc nói, "Cha, chúng ta phải đề phòng vì chưa xảy ra, bất kỳ tình huống cũng phải tính trước."
"Được rồi, cha biết xử lý thế nào."
Hạ Thần Hi nghe hai cha con anh nói chuyện, nhất thời ngửa đầu nhìn trời.
Trong nhà có một cặp cha con như vậy, cuộc sống đúng là một cái bát lớn.
Hạ bảo bối hài lòng, bé cũng không muốn biết kết cục chuyện này sẽ như thế nào, cho dù Tưởng Tuệ sinh đứa bé ra, người nhà của bé cũng chỉ có Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ, sẽ không có gì thay đổi.
Tiểu bối chạy đến rừng cây bên kia đuổi theo một quả bóng cao su.
Đường Bạch Dạ nhìn bóng lưng của cô, đột nhiên có chút mê hoặc, Hạ bảo bối chọc chọc tay Đường Bạch Dạ, nụ cười ưu nhã, vẻ mặt tò mò, "Cha, coi trọng mẹ con sao?"
Hạ bảo bối sờ cằm nghĩ thầm, đại nhân thật là miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, không đáng yêu chút nào, rõ ràng coi trọng, tại sao muốn phủ nhận, sợ rằng chính cha cũng không biết, ánh mắt cha nhìn mẹ, bao nhiêu máu huyết sôi trào.
"Cha, rất nhiều người theo đuổi mẹ." Hạ bảo bối vô cùng thân mật nhắc nhở Đường Bạch Dạ, "Nếu cha không cố hết sức, mẹ bị người khác theo đuổi, cha không nên phá hư nha."
"Hừ, chỉ có ngu ngốc mới có thể làm chuyện như vậy." Đường Bạch Dạ lại một lần nữa hừ lạnh.
. . . . . .
Hạ bảo bối cười mỉm nói, "Cha, mọi việc không nên mạnh miệng, nếu không, có ngày hối hận không kịp."
Đường Bạch Dạ bỗng thấy Hạ Thần Hi trở lại, đột nhiên nói, "Con mang Tiểu bảo cùng Tiểu bối đi trước, cha và mẹ có chuyện muốn nói."
"Không thành vấn đề!" Hạ bảo bối tuyệt đối phối hợp.
Hạ Thần Hi thấy Đường Bạch Dạ bảo Hạ bảo bối đi thì biết anh có lời muốn nói với cô, chạng vạng tối, vườn hoa ít người, trời chiều ấm áp, chiếu vào người Đường Bạch Dạ, như phủ một tầng bóng mờ. . . . . .
"Đường tổng, có chuyện gì, anh nói thẳng đi." Hạ Thần Hi đi thẳng vào vấn đề, không ngại ngùng, "Nếu là muốn nói ngươi cùng Tưởng Tuệ chuyện tình, tôi nghĩ, ngươi có thể không cần phải nói."
Chuyện của anh và Tưởng Tuệ, anh phải xử lý, cô không quan tâm.
"Anh muốn nói chuyện giữa chúng ta." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, ánh mắt nặng nề nhìn Hạ Thần Hi, từng chữ từng chữ nói, "Hạ Thần Hi, chúng ta kết hôn đi?"
Hạ Thần Hi ngây người, nhất thời không kịp có phản ứng, anh nói đùa gì vậy?
Kết hôn?
Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ?
Làm sao có thể!
"Anh yêu Hạ Thiên, em cũng yêu Hạ Thiên, em cũng nhìn thấy, con hy vọng chúng ta trở thành một gia đình như thế nào." Đường Bạch Dạ nói, ánh mắt thâm sâu như ẩn dấu một tầng sương mờ, hết sức mông lung.
Mê hoặc lòng người.
Hạ Thần Hi không ngờ tới, Đường Bạch Dạ lại đột nhiên nói đến kết hôn.
Thậm chí họ không hề có tình cảm yêu đương.
"Làm sao anh lại đột nhiên. . . . . ." Hạ Thần Hi chậm rãi, dùng một từ ngữ để diễn tả tâm trạng cô giờ phút này, nên nói như thế nào Đường Bạch Dạ mới có thể hiểu cô khiếp sợ đến thế nào.
"Không phải anh bất ngờ nghĩ đến chuyện kết hôn, vấn đề của chúng ta, anh đã suy nghĩ rất lâu, kết hôn là cách tốt nhất." Đường Bạch Dạ nói, "Trừ tình yêu, cái gì anh cũng có thể cho em."
. . . . . .
Hạ Thần Hi cười lạnh, khẽ nhíu mày, "Bao gồm sự chung thủy?"
"Đúng!" Đường Bạch Dạ nói, hết sức chắc chắn cam kết với Hạ Thần Hi, anh chưa bao giờ hứa hẹn điều gì với phụ nữ.
Sự chung thủy, một người đàn ông chung thủy với phụ nữ.