Sophia là bị Hạ Thiên kéo ra khỏi triễn lãm nghệ thuật, quẫn được vẻ mặt đỏ bừng, hoàn toàn làm không hiểu nam nhân này rốt cuộc là muốn làm gì, chính cô cũng mang theo vài phần ngượng ngùng.
Tự kỷ cuồng, ngạo mạn, thực sự là... May mắn anh rống tiếng Trung, a, không, anh đáng chết rống chính là tiếng Trung, bên cạnh có một ít du khách, đại bộ phận đều là du khách Trung Quốc.
Có một người phụ nữ ôm bụng cười cười to.
"Em nghẹn mặt là có ý gì? Chẳng lẽ anh không cho em xem đàn ông khỏa thân, em còn phát giận sao?"
"Đó là tác phẩm nghệ thuật, sau này em mở triển lãm, em muốn một loạt đều như vậy."
Hạ Thiên trừng cô, Sophia cho tới bây giờ cũng chưa từng sợ qua anh.
"Quên đi, đi ăn cơm, ăn cơm chiều, xem phim, không hai lời."
Sophia bụng cũng đã đói, hai người trở về ăn cơm gần rạp chiếu phim, đã nhanh đến 7 giờ, trong lúc mang thức ăn lên, Sophia đi một chuyến toilet, sau khi trở về, Hạ Thiên nhìn mặt của cô, o(╯□╰)o.
"Vì sao mang kính mắt?"
Sophia nói, "Một hồi không phải muốn xem phim sao? Em có chút nhẹ cận thị, trước đem kính mắt lấy ra mang."
"Cận thị?"
"Em xem nhiều sách như vậy, đương nhiên sẽ làm mắt bị thương, không mang theo kính mắt đều là mù chữ." Sophia ý hữu sở chỉ, Hạ Thiên cũng là người bác học, xem đàn thư, nhưng mà, anh không cận thị.
Thân là một người đặc công, thị lực vẫn ở trên người thường.
Hạ Thiên xuy một tiếng, "Chính em không bảo vệ tốt kính mắt thì không nên trách đọc sách nhiều, trên đảo chúng ta nhiều người đọc sách nhiều đi, cũng không thấy mấy người cận thị."
"Đó là điều kiện chữa bệnh các anh tốt, mỗi ngày ở bên ngoài hoạt động nhiều như vậy, trên đảo xanh hóa lại tốt như vậy, dạy học cũng thường xuyên ở bên ngoài, thị lực đương nhiên được, anh xem người thường, nhớ đến lớn học, chỉ cần đọc sách khá hơn một chút, người nào không gần coi a." Sophia phản bác.
Trong lòng thầm nghĩ, nếu không phải anh cho em một cái tát, thị lực em không biết thật tốt đâu.
Đương nhiên, cô nghĩ như vậy cũng không phải là oán hận, chỉ là có chút tiếc nuối, dù sao bộ dáng cô đeo mắt kính cũng không khó coi, chính là phiền toái một chút mà thôi.
Hạ Thiên chống cằm nhìn cô, "Anh phát hiện, em đeo mắt kính càng giống nhà văn."
Sophia, "..."
"Cận thị bao nhiêu độ?"
Sophia nói, "Ba trăm."
Số ghi không cao không thấp, lại không thể phẫu thuật, vừa lúc.
"Trở về anh giúp em nhìn một cái."
"Không cần, em thích đeo mắt kính."
"Kỳ quái, anh xem em ban ngày nhìn đường trái lại rất rõ ràng, cận thị ba trăm độ có thể nhìn xa như vậy?"
"Cận thị cũng không phải người mù, nghiêm túc nhìn một điểm đương nhiên có thể, chỉ là buổi tối nhìn không quá rõ ràng mà thôi."
"A..." Hạ Thiên cảm thấy có chỗ nào kỳ quái, nhưng lại không nói ra được, chung quanh anh không có người cận thị, đối với đồ chơi cận thị này cũng không rõ lắm, Sophia thản nhiên nói xong, cận thị cũng không phải một đại sự, bộ dáng cô đeo mắt kính cũng cảnh đẹp ý vui, vấn đề này bị Sophia qua loa cho qua.
Sophia thấy anh không hoài nghi, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn không hoài nghi a, nếu không, cô cũng không biết nên nói như thế nào.
May mắn, may mắn.
Ăn xong cơm chiều, cũng tới giờ phim chiếu, rạp chiếu phim ở đối diện cao ốc, lúc xuống thang máy, xảy ra chuyện bất ngờ ngoài ý muốn, thang máy bị cúp điện, trước mắt Sophia lập tức một mảnh hắc ám, vội vàng cầm lấy cánh tay Hạ Thiên, Hạ Thiên là người nhạy bén, nhận thấy được run rẩy của cô, cuống quít ôm cô, "Không có việc gì, đừng sợ."