Hạ Thần Hi nói, "Anh vẫn luôn không được bình thường, chẳng qua hôm nay nghiêm trọng hơn."
Đường Bạch Dạ trừng cô, Hạ Thần Hi cười, gió đêm thổi lên tóc của cô.
Mùi hương nhàn nhạt tỏa ra.
Một lọn tóc vút qua chóp mũi Đường Bạch Dạ, mang theo hương thơm mê hồn.
"Vừa rồi làm sao mà lại nói khó nghe như vậy?" Đường Bạch Dạ trầm giọng hỏi, sắc mặt hờ hững.
Hạ Thần Hi nghiêng đầu, mùi rượu dâng trào, suy nghĩ của cô cũng chậm nửa nhịp, "Tôi nói gì khó nghe?"
"Lâm Lâm."
"A, cô ấy. . . . . ." Hạ Thần Hi nghiêng đầu, nụ cười lạnh nhạt như thường, "Đau lòng sao?"
Đường Bạch Dạ nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn Hạ Thần Hi, "Có ý gì?"
Hạ Thần Hi nói, "Tôi bất kính với người phụ nữ của Đường tổng nên Đường tổng đến đây để giáo huấn tôi?"
"Cô ấy không phải là người phụ nữ của tôi!"
Hạ Thần Hi khẽ hừ, vô tình phất tay, "Cô ấy là không phải là phụ nữ của anh, chuyện không liên quan đến tôi, lời nói của tôi có khó nghe hay không, còn phải xem người khác nói với tôi điều gì, có một số việc có thể cười giỡn, ăn mặn không kiêng, nhưng có một số việc, tuyệt đối không được lấy ra đùa."
Cô không muốn ở chung một chỗ với anh, không muốn cùng anh nói chuyện, xoay người định rời đi.
Đường Bạch Dạ chợt giữ lấy bả vai của cô, hung hăng đẩy cả người cô vào lan can, Hạ Thần Hi bị choáng váng, bị anh ném như vậy, đầu càng choáng váng.
Anh đối với cô, vẫn thô bạo như vậy.
"Hạ Thần Hi, Lâm Lâm không phải là người phụ nữ của tôi." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, chăm chú nhìn vào mắt cô.
"Lần đầu tiên anh nói, tôi đã nghe thấy."
Ngụ ý, không cần lặp lại.
Đường Bạch Dạ cười lạnh, "Tôi nghĩ cô say đến mức không nghe rõ tôi nói gì."
Hạ Thần Hi giơ một ngón tay lên, nhẹ nhàng lay động, "Anh sai rồi, tôi nghe rõ ràng."
Đường Bạch Dạ lau mặt, giải thích không phải là tác phong của anh, anh chưa bao giờ biết giải thích là gì, nói xin lỗi là gì, song, anh lại không muốn Hạ Thần Hi hiểu lầm, "Lâm Lâm là em gái của Lâm Tình."
"Lâm Tình là ai?" Hạ Thần Hi mơ hồ hỏi.
Sắc mặt Đường Bạch Dạ trong nháy mắt trở nên rất khó coi, vẻ mặt Hạ Thần Hi cũng không phải là giả vờ, thật sự cô nhất thời không nhớ nổi Lâm Tình là ai, có lẽ nói, cô uống rượu say, trí nhớ không được tốt cho lắm.
Sự căm hận trong mắt anh càng nặng hơn.
Thái độ của một người thể hiện thật hơn là hành động và lời nói, Hạ Thần Hi cũng chẳng quan tâm.
Không quan tâm chuyện Lâm Tình là người phụ nữ anh từng muốn kết hôn, vậy thì rõ ràng, Hạ Thần Hi căn bản không để ý đến anh.
Không quan tâm một cách vô ý như thế này, còn tổn thương người khác sâu sắc hơn.
"A, tôi nhớ ra rồi, người phụ nữ anh yêu." Hạ Thần Hi cười, Đường Bạch Dạ nhìn cô, nhất thời không muốn nói chuyện với cô, một người quay về phía cảnh đêm đầy hờn dỗi, Hạ Thần Hi cười nói, "Đường tổng, một mình anh từ từ hóng gió đi."
"Tôi đi về trước."
Cô xoay người định đi, ai ngờ lảo đảo một cái, Đường Bạch Dạ vội vàng ôm lấy cô, Hạ Thần Hi hơi say, mùi rượu xông lên, người cũng có chút mê man.
Trong bữa tiệc đang cao trào, không thể đi, chỉ có thể chờ Hạ Thần Hi tỉnh lại rồi đi vào.
Đường Bạch Dạ ngồi vào một bên trên ghế sa lon, để Hạ Thần Hi ngồi trên đùi, cho cô tựa vào cổ anh nghỉ ngơi, thân mật đôi uyên ương quấn lấy nhau.
Hạ Thần Hi mê man, muốn ngủ.
Mang theo hơi rượu là hơi thở nóng rực phà vào cổ anh, mới vừa ở trong bữa tiệc bốc hỏa, trong nháy mắt lại bị đốt.
"Một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời." Đường Bạch Dạ nghiến răng nghiến lợi nói.
Giọng nói xấu xa, có chút ý tứ chưa thỏa mãn được dục vọng.
Lâm Lâm đi ra ngoài tìm Đường Bạch Dạ, trong lúc vô ý tìm kiếm ở ban công, nghe được có người tiếng nói, giống như giọng nói của Đường Bạch Dạ, cô trốn một bên, hướng ban công nhìn thấy, lập tức sắc mặt đại biến.