Hạ Thần Hi khẽ mỉm cười, rực rỡ như ánh mặt trời, "Tôi là người rất coi trọng tính mạng, lý trí đến mức nào, làm sao có thể vì đàn ông mà tự sát."
"Nhiều người thất tình như vậy, hàng ngày đều có, nếu phụ nữ vừa thất tình liền tự sát, trên đời nam nữ thiếu cân đối, đàn ông tìm vợ càng không dễ dàng."
Đường Bạch Dạ, ". . . . . ."
Anh đã hiểu, tại sao mọi người rất nặng chuyện tình cảm, đến miệng Hạ Thần Hi, thì có cảm giác dở khóc dở cười, chỉ sợ chuyện tự sát này, cô nhắc tới cũng mang theo hài hước.
Người phụ nữ này, cho đến cùng là quan tâm cái gì?
Nhưng Hạ Thần Hi tò mò một chuyện, "Đường tổng, khó có được người còn nhớ rõ chuyện tám năm trước, anh xác định thật sự không phải là tôi?"
"Không phải!" Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, hừ lạnh, "Bản thân tôi cũng hy vọng là cô".
Nếu đúng thật là Hạ Thần Hi, nói rõ cô thích anh.
Đây hẳn là một chuyện tốt.
Chỉ tiếc, thật sự không phải.
"Anh vẫn nhớ cô bé kia?"
"Tôi khẳng định là bởi vì, tôi không chạm qua cô ấy." Đường Bạch Dạ lạnh lùng nói, "Cô nghĩ tôi là cầm thú, vị thành niên cũng đụng vào sao?"
Hạ Thần Hi cười như bị người khác nhập, "Đường tiên sinh, tôi nhắc nhở anh một câu, lúc chúng ta có Hạ bảo bối, tôi chính là người chưa thành niên, sự thật chứng minh, anh thật sự là cầm thú."
Đường Bạch Dạ bị Hạ Thần Hi kích thích, khó tránh khỏi bị chấn động, vừa nghe Hạ Thần Hi nói như thế, chợt giận dữ, "Lão Tử không nhớ đã từng ăn nằm với cô, cô có chắc, năm đó không phải là cô đã cưỡng hiếp tôi?"
Hạ Thần Hi nhất thời lúng túng.
Lẩm bẩm tự nói, "Nếu tôi có thể cưỡng hiếp anh, Đường tổng, năm đó anh vô cùng yếu."
Cô thấy thần sắc Đường Bạch Dạ như thể nhìn một người ngoài hành tinh, "Đường tổng, anh nói như vậy, chẳng lẽ trước đây, từng có người cưỡng hiếp anh"
Não Hạ Thần Hi nghĩ đến điều này, nhất thời cảm thấy, thế giới này thật quá hài hước.
Đường Bạch Dạ nhất thời mất phong độ, định xốc Hạ Thần Hi lên ném, Hạ Thần Hi phản ứng nhanh hơn anh, khi anh một cước đá tới nhanh chóng tránh thoát đi, mặt Đường Bạch Dạ toàn màu đen, kể từ khi biết Hạ Thần Hi, người phụ nữ này vẫn đang khiêu khích tính tình của anh.
"Đường tổng, thẹn quá thành giận cũng có nghĩa là giấu đầu lòi đuôi, bình tĩnh, bình tĩnh." Hạ Thần Hi cười đến ruột cũng muốn thắt lại, mặc dù biết này khả năng thật sự rất thấp, nhưng không nhịn được mà cười.
Đường Bạch Dạ nhìn thấy trên bàn trang điểm một chai nước hoa của đàn ông, ánh mắt xẹt qua một tia hung ác, chi tiết đó trong căn phòng, tổn thương trên người Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hi mất trí nhớ luôn nhắc nhở Đường Bạch Dạ một chuyện.
Hạ Thần Hi có người yêu, nhất định đã từng yêu sâu đậm một người.
Đường Bạch Dạ chơi bời trong tình trường nhiều năm như vậy, chưa hạng người nào chưa từng thấy, cái dạng ly kỳ nào cũng từng nghe qua, anh nhìn ra được, tất nhiên Hạ Thần Hi yêu người nào đó, trong căn phòng đó, nước hoa đàn ông, cổ tay bị thương của cô.
Nhất định có liên quan tới cùng một người đàn ông.
Là ai?
Trí nhớ Hạ Thần Hi không trọn vẹn, rốt cuộc là thiếu người nào?
Đường Bạch Dạ vừa nghĩ tới Hạ Thần Hi có thể vì một gã đàn ông khác mà cắt cổ tay tự sát, ánh mắt nhất thời lạnh lẽo u ám, mang theo một tia khó hiểu. . . . . . Đau lòng, đến tột cùng là người nào?
Anh chẳng bao giờ vội vàng cần phải hiểu một người như thế.
Hiểu rõ tất cả về cô.
Đường Bạch Dạ vừa ra khỏi nhà Hạ Thần Hi, gọi điện thoại cho người của Đường môn tra Hạ Thần Hi, tra tường tận, Hạ Thần Hi ở bến tàu bộc lộ ra như vậy, anh đã nghĩ cần phải điều tra cô, song, sau đó suy nghĩ lại, bỏ đi ý niệm này trong đầu.