Anh không chờ được nữa, không nhịn được nữa.
Vào đêm xuân ấm áp nhưng vẫn còn lạnh, Vân Phi Phi trằn trọc trở mình, vừa thấy lạnh lẽo trong chăn, vừa thấy bồn chồn lo lắng, thực sự không ngủ được, dứt khoát ngồi dậy bật đèn, khoác áo đi đến giá sách, tìm ra chiếc hộp gỗ đã phủ bụi nhiều năm trong ngăn kéo.
Nhiều năm không động đến, chiếc hộp gỗ đã phủ một lớp bụi dày, sau khi lau sạch, Vân Phi Phi lấy ra mấy tấm ảnh trong hộp gỗ và xem xét kỹ lưỡng, những bức ảnh này có lẽ đã mười năm rồi, đã ố vàng, cũ kỹ và mờ nhạt nhưng vẫn có thể nhìn thấy mơ hồ đường nét của người trong ảnh.
Đây là bức ảnh chụp chung của cô và anh em nhà họ Sở mười năm trước, Sở Quý Đình trong ảnh mới vừa tròn hai mươi tuổi, đang ở độ tuổi hăm hở, cô nhớ mang máng anh cao gầy, cao hơn cô gần một mét, khi đó cô mới sáu tuổi, ngũ quan của anh rất đẹp, mắt như sao trời, sống mũi cao, môi đỏ răng trắng, đẹp trai như một thư sinh.
Nhưng từ năm đó trở đi, vì gia cảnh sa sút, cuộc sống khó khăn, anh đã đi lính, mười năm trôi qua bặt vô âm tín, năm ngoái nhà họ Sở xảy ra biến cố, cha anh cố ý nhờ người tìm anh nhưng không tìm thấy, liền đoán rằng anh có thể đã tử trận, đến đây, danh gia vọng tộc họ Sở ở Giang Thành năm xưa coi như hoàn toàn suy tàn.
Vân Phi Phi đang chìm đắm trong hồi ức thì bị tiếng cửa sổ mở kẽo kẹt làm cho giật mình tỉnh lại, cô vừa quay đầu lại thì thấy một bóng đen trèo qua cửa sổ vào, cô sợ đến tái mặt, hét lên một tiếng.
Cô vốn được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân Giang Thành, danh hiệu này không mang lại cho cô lợi ích gì, ngược lại còn có không ít kẻ háo sắc đến trước sân nhà cô quấy rối, khiến cô đi học phải có mẹ đi cùng mới dám ra ngoài, năm ngoái, mối hôn ước thời thơ ấu của cô bị hủy bỏ, lại có thêm kẻ lưu manh trèo tường vào nhà cầu hôn cô, khiến mẹ cô phải tốn rất nhiều tiền để thuê người gác cổng tuần đêm.
Vân Phi Phi theo bản năng cho rằng chuyện cũ lại tái diễn, tự nhiên là sợ đến hồn vía lên mây, giây tiếp theo, thân thể mềm mại của cô đã bị kéo vào vòng tay rộng lớn.
Mộ Thuấn Hoa bịt miệng cô lại, dịu dàng nói: "Phi Phi đừng sợ ~~ là anh đây."
Giọng anh ấm áp trong trẻo, Vân Phi Phi nhìn rõ người đến là Mộ Thuấn Hoa, vẫn còn kinh hồn chưa định, giọng run run hỏi: "Thầy Mộ... sao anh... lại đến muộn thế này, còn trèo cửa sổ vào phòng."
"Cha em quy củ nhiều, cứ nói trước hôn lễ gặp cô dâu là không may, em nào tin những điều này, lại nhớ em lắm, sợ người khác nói ra nói vào, chỉ có thể trèo cửa sổ vào." Mộ Thuấn Hoa ôm lấy vòng eo mềm mại thon thả của Vân Phi Phi, lòng bàn tay áp vào thắt lưng cô như thể có thể chạm vào nhiệt độ cơ thể dịu dàng của cô, không nhịn được mà nhẹ nhàng vuốt ve.
Vân Phi Phi cảm nhận được, khuôn mặt nhỏ từ tái nhợt trong nháy mắt đỏ bừng như nhỏ máu, hai tay đẩy ngực anh ra đẩy Mộ Thuấn Hoa ra, thẹn thùng nói: "Thầy Mộ~ đừng như vậy, ngày kia~~ ngày kia chúng ta kết hôn rồi..."
"Nhưng anh không đợi được, sớm muộn gì em cũng phải trao thân cho anh, tại sao lại phải cố chấp một hai ngày này, Phi Phi, em cũng đã được học theo nền giáo dục phương Tây, anh và em không cần phải câu nệ những lễ nghi cổ hủ lỗi thời đó, anh sẽ dịu dàng, đối xử tốt với em, tối nay cho anh được không, hử?" Mộ Thuấn Hoa từ từ tiến lại gần Vân Phi Phi, hai tay đỡ hai bên eo cô, cúi người xuống ngang mũi cô, khàn giọng nói xong câu cuối cùng.