Trương Hạo Dương đầy máu trên mặt, Mark và Tống nhiễm đang ôm nhau, An Dật Trần vẫn giữ nguyên tư thế đã thiết kế trước khi chết, Trịnh Gia Hải, người đã mất đi nửa khuôn mặt nhưng vẫn nở nụ cười. Còn có Doãn Ngọc Phong, Lưu Kim Bình, Trương Viễn Kim...
Thẩm Nịnh nhắm chặt mắt trên giường, cô điên cuồng lắc đầu. Cô không muốn nhìn vào màn hình này nữa.
“Sao có thể không tận hưởng được một câu chuyện hay như vậy chứ?” Ông Phương mỉm cười, yêu cầu hai nhà nghiên cứu ở bên cạnh mở mí mắt cho cô và dùng kẹp cố định lại, buộc cô phải nhìn vào hình ảnh trên màn hình.
Thẩm Nịnh muốn trốn đi nhưng không thể, toàn thân cô run rẩy rất muốn cầu xin cho bọn họ nhưng cơ thể chỉ có thể phát ra những tiếng thở mạnh, trông cô hiện giờ vô cùng tuyệt vọng.
Lúc này, trong ống kính xuất hiện hình ảnh của Mục Bạch, một thanh niên tựa như gió nhẹ trăng sáng đang nằm ngửa trên vũng máu, khuôn mặt trắng nõn giờ đây gầy gò và xám xịt. Đôi mắt trong veo tựa như có mây đã trở nên vô hồn nhìn lên bầu trời.
Sau đó đến Kỷ Nhiên, trong đôi mắt đẹp đang nheo lại của hắn không có chút tia nắng nào, hắn đang quỳ trên mặt đất, cánh tay trái không còn ở đó nữa.
Hắn không biết đi về đâu, hiện trường giờ đây chỉ toàn những xác chết, hắn hết lần này đến lần khác cố gắng đứng dậy nhưng lại ngã xuống, máu đỏ tươi cứ chảy ra từ mũi, cuối cùng hắn không thể trụ nổi nữa và ngã xuống. Hắn giờ đây đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ hư không.
Kỷ Sâm loạng choạng bước tới đỡ Kỷ Nhiên đứng dậy, để hắn tựa vào vai mình. Anh bất đắc dĩ nhìn hắn trút hơi thở cuối cùng, đưa tay ra vô cảm vuốt mắt hắn nhắm lại. Với ánh mắt sắc bén, anh vội đưa tay và giơ súng lên để nhanh chóng xử lý tất cả những người đang lao vào.
Máy ảnh bị ném xuống đất, quay ngang thì nhìn thấy Kỷ Sâm đang ấn vào ngực mình liên tục ho ra máu, cuối cùng anh dựa vào một tấm sắt từ từ nhắm mắt lại và bất động.
Một lúc lâu sau, máy ảnh lại chuyển động, hình như có người lại cầm máy ảnh lên, sau đó lại có rung chuyển như thể họ đang tìm kiếm thứ gì đó trong đống đổ nát.
Chẳng mấy chốc, khuôn mặt của Tần Vũ xuất hiện trong camera. Anh ta đang ngồi trên một khối xi măng gãy, một thanh thép đã xuyên thẳng vào ngực anh ta. Tần Vũ liên tục ho ra máu và đưa tay lấy điếu thuốc trong túi, sau khi tìm kiếm một lúc thì thấy không có lửa, cuối cùng anh ta phải ngậm nó một cách khô khốc trong miệng mà nhai. Đôi mắt đẹp của Tần Vũ hơi cong lên, anh ta mỉm cười nhìn thẳng vào ống kính, sau đó ấn vào ngòi nổ trong tay.
Đoạn video đột ngột dừng lại, Thẩm Nịnh ngơ ngác nhìn nơi đó, hai mắt cô giờ đây đã đỏ ngầu.