Thẩm Nịnh mơ mơ màng màng mở mắt ra, cô không còn nhớ mình bị bắt đã bao nhiêu ngày trôi qua, ban đầu cô có thể suy đoán thời gian dựa trên một số thông tin trong lời nói của đối phương, nhưng càng ngày cô càng hôn mê. Hơn nữa, thời gian bị nhốt càng ngày càng dài, cô từ lâu vốn đã không còn khái niệm về thời gian nữa.
Cơ thể cô giờ đây trần truồng và bị trói vào một chiếc bàn thí nghiệm giống như bàn mà phụ nữ mang thai thường dùng để sinh nở. Chỉ có đôi mắt của cô là có thể cử động, mọi bộ phận kín kẽ trước đó của cô đều bị phơi bày một cách tùy tiện trước mặt mọi người, cô giống như một con ếch đang nằm trên bàn mổ.
Xung quanh cô luôn có vô số người mặc những bộ đồ cách ly. Họ nói các ngôn ngữ từ các quốc gia khác nhau và nhận xét về cơ thể cô, lúc thì gật đầu, lúc thì lắc đầu, lúc thì vui mừng, lúc thì thất vọng.
Những người này sẽ tiêm vô số chất lỏng vào cơ thể cô với nhiều màu sắc khác nhau, gây ra những cảm giác khác nhau bao gồm cả đau đớn, tê và ngứa. Sau đó họ sẽ quan sát phản ứng của cô rồi sẽ viết và vẽ lên tờ giấy trên tay những điều gì đó.
Hiện tại cô như đang ở trong một địa ngục trần thế, những nỗi đau kéo dài vô tận liên tục từng phút từng giây, cô không thể phản kháng lại thậm chí còn bị tước đoạt quyền kêu gào trong đau đớn. Một ống nhựa đi từ một bên khoang mũi qua cổ họng luồn vào thực quản và cuối cùng đi vào khoang dạ dày, họ sẽ đổ dung dịch dinh dưỡng vào người cô đều đặn hàng ngày qua ống nhựa đó. Cổ họng của cô được tiêm một loại thuốc giãn ra đặc biệt và miệng cô được mở rộng bằng một chiếc vòng kim loại. Ngay cả khi cô sắp chết vì đau đớn thì cô cũng chỉ có thể phát ra những âm thanh thở dốc trong bất lực.
Trước mắt cô là toàn bộ là những bức tường kính. Có rất nhiều thường xuyên đến thăm cô sau tấm kính, trong đó có nhiều gương mặt quen thuộc từng xuất hiện trên bản tin truyền hình. Ông ngoại của cô, ông Phương, luôn nói điều gì đó với đối phương với vẻ mặt như muốn khoe khoang kho báu của mình. Tất nhiên cuối cùng đối phương sẽ mỉm cười gật đầu, sau đó hai bên cùng bắt tay nhau. Cuối cùng họ sẽ cùng nhau quay lại, mỉm cười mãn nguyện nhìn cô đang đau đớn từng phút trên bàn thí nghiệm.
Có lần một nhóm người trông giống như phóng viên được đưa đến, họ dùng vô số máy ảnh để chụp hình cô. Sau đó, cô không biết ông Phương đã nói gì với bọn họ. Họ bắt đầu cổ vũ nhiệt liệt cùng với những tràng vỗ tay hoành tráng.
Cô không còn dám nghĩ xem thế giới bên ngoài hiện tại đã như thế nào nữa, nhưng cô biết cả thế giới đều đang ăn mừng bởi vì cô bây giờ là niềm hy vọng duy nhất của mọi người. Mọi người không quan tâm cô có thể sống hay không. Trong lòng họ, cô bây giờ chỉ là một sự hy sinh nhỏ bé không liên quan gì đến họ và không đáng kể so với sự sụp đổ của nền văn minh nhân loại.
Sau khi bị tra tấn trong địa ngục một thời gian dài, nước mắt của cô đã dường như cạn kiệt. Đôi khi cô thậm chí còn bị bọn họ làm đầu óc trống rỗng trong một thời gian ngắn như biến cô thành một tang thi biết đi.