Anh ấy không thể quên Thẩm Nịnh, người có tinh thần cao độ trên sân khi thi chơi khúc côn cầu trên băng. Anh ấy không thể quên Thẩm Nịnh, người sẵn sàng trao thân cho mình. Anh ấy không thể quên từng chi tiết giữa mình và cô. Anh ấy có thể sống vì cô, chết cũng vì cô, nhưng anh ấy không thể đứng bên cạnh cô, không thể yêu cô một cách vô tư như trước, bởi vì... anh ấy không xứng đáng!
Mục Bạch chưa bao giờ chán ghét bản thân như thế này, đến mức không còn gì để bám víu. Chính anh ấy đã tự tay bẻ gãy đôi cánh của cô, cũng chính bản thân anh ấy đã khiến cô mất đi nụ cười rạng rỡ một thời. Làm sao anh ấy có thể còn mặt mũi để nói chuyện tình yêu với cô? Anh ấy phải sử dụng khuôn mặt nào khi xuất hiện trước mặt Thẩm Nịnh?
“Chú muốn chọc giận chúng tôi và độc chiếm Thẩm Nịnh một mình phải không?” Kỷ Nhiên nhướng mày nhìn Kỷ Sâm nói: “Đúng như Tần Vũ vừa mới nói, ba người chúng ta cái gì cũng không biết, nhưng chú đột nhiên đánh úp chúng ta một đòn như vậy, đại đa số đều sẽ bình tĩnh lại, tiêu hóa trước đi? Kết quả lúc này nhất định phải để ba người chúng ta quyết định, nhất định phải trước mặt Thẩm Ninh sao? Tôi không quan tâm đến người khác như thế nào, tôi không thể đưa ra quyết định trong lúc này."
Nói xong, anh hắn xuống giường và không nói nữa.
Kỷ Sâm sau đó nhìn về phía Tần Vũ, nói: "Còn cậu?"
"Tôi?" Tần Vũ liếc nhìn về phía Mục Bạch đang sắp khóc đột nhiên cười nói: “Giống Kỷ Nhiên, tôi bảo vệ quyền lợi của mình.”
“Được rồi!” Kỷ Sâm sau đó nhìn Thẩm Nịnh hỏi: “Bảo bối, em thấy thế nào?”
“Hôm nay cứ xem như là em chưa biết gì về chuyện ngày hôm nay!” Thẩm Nịnh đột nhiên đứng dậy, mở cửa quay người đi, không thèm nhìn bốn người kia.
"Có chuyện lớn rồi đây." Tần Vũ nói, hả hê nhìn Kỷ Sâm.
"Chỉ là nổi cơn thịnh nộ mà thôi!" Kỷ Sâm khẽ mỉm cười, quay người đuổi theo.
Phản ứng của Mục Bạch và phản ứng của Thẩm Nịnh đều nằm trong dự đoán của anh, Kỷ Sâm hoàn toàn không quan tâm nhưng khi anh tự tin đuổi theo cô ra khỏi phòng nụ cười trên môi đột nhiên cứng đờ, bởi vì...
Không có ai ở hành lang cả!
Anh sửng sốt ba giây mới kịp phản ứng, hỏi Tống Nhiễm đang canh cửa: “Thẩm Nịnh đâu?”
"Thẩm Nịnh? Không phải cô ấy cùng anh đi vào sao?" Tống Nhiễm không biết tại sao anh lại hỏi như vậy.
Kỷ Sâm cảm thấy đầu choáng váng, hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, hét lên với Tống Nhiễm đang bối rối: "Sao cô còn đứng đó? Đi kiểm tra camera giám sát đi, em ấy là người sống không thể tự nhiên biến mất được…” Biến mất trong không khí!
Những chữ này khiến Kỷ Sâm lập tức hiểu ra điều gì đó, anh đột nhiên quay trở lại trong trong, đóng sầm cửa lại.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Tần Vũ đã đứng ở phía sau anh, ngay cả Kỷ Nhiên cùng Mục Bạch cũng đã đi tới.
Kỷ Sâm không kịp giải thích với bọn họ, liền lấy điện thoại vệ tinh ra bấm số.