Tử Hoa đối diện với Bạch Dạ Huân. Cậu nghĩ chiêu lạt mềm buộc lạt chặt bây giờ có lẽ là hợp lí nhất. Nhưng nhìn khuôn mặt đáng thương của Bạch Dạ Huân cậu lại không nỡ.
“Bạch ảnh đế muốn giải quyết chuyện này như nào?”
“Không cần đâu, dù sao cũng đều là người lớn rồi mà” Tử Hoa thở dài, chẳng hiểu nổi mọi khi cậu có phải tốt bụng gì đâu mà giờ không nỡ ra tay với Bạch Dạ Huân.
“Vậy coi như đêm qua là tình một đêm đi, bạch ảnh đế cần bao nhiêu tiền bồi thường?”
[Độ hảo cảm của Bạch Dạ Huân: 15]
“Tôi không cần số tiền đấy” Giọng nói của Bạch Dạ Huân so với lúc này trầm hơn hẳn. Tử Hoa đắc ý nhìn Bạch Dạ Huân âm trầm hai mắt đỏ ngầu tức giận. Bàn tay nắm chặt hiện rõ cả gân tay nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Tử Hoa cũng chẳng nói gì mà đeo khẩu trang bỏ mũ đi. Bởi vì kiếp trước Bạch Dạ Huân không đủ can đảm để tiếp cận thổ lộ nguyên chủ vì ám ảnh tâm lý. Cậu biết cách của mình bây giờ sẽ khiến cho Bạch Dạ Huân bị tổn thương chút chút nhưng chắc chắn sẽ giống anh thoát khỏi bệnh tâm lý.
Tử Hoa trở về nhà cũng không có nói gì hết về vụ việc hôm đấy, Nhã Nhã cũng không nhắc đến nên vụ việc dần vào quên lãng. Tử Hoa nɠɵạı trừ lúc diễn thì đều tránh mặt Bạch Dạ Huân. Anh cũng cảm nhận được…cậu ghét bỏ anh tới vậy sao?
Tử Hoa ngồi suy nghĩ, cậu chẳng lẽ sai, việc tạo khoảng cách như này không giúp gì được cho bệnh tâm lý gì.
“Tử Hoa, có người tặng quà này” Người trong đoàn làm phim đưa cho cậu một đoá hoa hồng lớn, bên trong còn kèm theo một tấm thiệp màu trắng nhỏ xinh. Tử Hoa không cần mở cũng đoán được ai tặng.
Lạp Vô Kỳ sau khi làm từng ấy chuyện với cậu mà còn mặt mũi tặng hoa, đúng là tên điên mà. Máu hiếu thắng trong tên này cũng cao thật đấy. Cậu đọc thiệp, bên trong nói sau khi cậu diễn xong sẽ đến đón dẫn đi ăn. Tử Hoa tính tìm cách trốn nhưng cậu lại nhận ra đây là cơ hội không tồi.
Tử Hoa gục đầu mỉm cười. Cậu cất tấm thiệp vào trong túi đeo chéo màu be của mình. Đoàn làm phim đều biết người gửi thiệp không phải dạng vừa, người bí ẩn đấy đưa một số tiền rất lớn để cho đưa bó hoa tận tay cậu.
Tử Hoa ngày nào cũng mặc y phục, mỗi lần cởi ra mặc vào đều là cực hình của cậu. Sau khi đóng bộ phim đầu tiên cậu cũng được nhiều người chú ý đến. Nhất là đám nhà báo. Tin tức cậu là thụ chính trong phim chẳng biết sao mà bị truyền ra khắp nơi. Trong khi còn chưa công bố poster phim cơ mà.
Tử Hoa thích yên tĩnh nên diễn viên không hợp với cậu lắm. Chắc làm mấy năm nữa thì lui về ở ẩn. Dù sao chồng cậu giàu mà, đủ tiền nuôi cậu cả một đời luôn.
Tử Hoa tẩy trang sạch sẽ rồi ra ngoài. Xe của Lạp Vô Kỳ đã đỗ ở đấy từ trước. Cậu nhanh chóng ngồi lên đóng cửa lại. Tử Hoa quan sát không có ai xung quanh mới cởi khẩu trang.
Ánh mắt cậu không giấu sự ghét bỏ đối với Lạp Vô Kỳ. Hắn chẳng quan tâm đến mà mỉm cười vui vẻ. Vì sự nghiệp, Tử Hoa đành nhịn. Ai bảo hắn là tên một tay có thể che hết cả bầu trời cơ chứ.
Bạch Dạ Huân đứng quan sát cậu lên xe rời đi, tâm trí anh hỗn độn. Một bên muốn nhanh chóng chạy đến kéo cậu vào lòng, một bên lại không muốn cậu ghét mình.
Bạch Dạ Huân muốn cậu biết tên Lạp Vô Kỳ kia không có tốt như vẻ bề ngoài của mình, nhưng anh lấy tư cách gì giờ cơ chứ. Nếu lỡ Lạp Vô Kỳ gây hại cho cậu thì sao. Tử Hoa ngây thơ như vậy cơ mà.
Tử Hoa bên này nhìn đồ ăn ngon miệng nhưng lại không dám ăn. Lạp Vô Kỳ ánh mắt thích thú nhìn cậu. Tay cầm ly rượu lắc nhẹ một chút, hành đông không chút gấp gáp.
“Lạp tổng muốn gì nói luôn đi”
“Tôi muốn cậu làʍ t̠ìиɦ nhân của mình, cậu muốn gì tôi đều sẽ đáp ứng hết toàn bộ” Tử Hoa nghe tiếng thông báo hệ thống Bạch Dạ Huân ở đây thì cậu cũng hơi bất ngờ. Ánh mắt nhìn Lạp Vô Kỳ lúc này khác hẳn. Nhưng hắn lại không có chú ý đến.
Cậu đứng ậy hơi cúi người, từ góc nhìn của Bạch Dạ Huân hắn có thể thấy toàn bộ cảnh xuân mình mong đợi. Cả người hắn trở nên nóng hơn, cổ họng khô khốc, uống rượu vào càng khiến tình thế trở nên tệ hơn
“Tôi sẽ suy nghĩ” Tử Hoa muốn rời đi nhưng bị hắn kéo vào ngồi trong lòng. Cậu cảm nhận rõ thứ đang dựng đứng nóng rực đang đâm vào mông cậu. Tử Hoa khó chịu muốn bỏ đi lại bị hắn giữ chặt.
“Vậy là đồng ý phải chứ?” Lạp Vô Kỳ cởi hết khuya áo của cậu, ánh mắt thèm khát nhìn chằm chằm vào hai đầu v ú phiềm hồng của cậu. Tử Hoa bất lực hét lên cầu cứu.
Tử Hoa càng phản kháng thú tính trong người hắn càng dâng lên. Từng chỗ trên làn da non nớt đều bị Lạp Vô Kỳ chiếm lấy để lại dấu vết đỏ chót.
Ngay lúc Lạp Vô Kỳ muốn cởi quần cậu thì tiếng mở cửa vang lên. Bạch Dạ Huân với bộ dạng hớt hải, mồ hôi làm ướt áo sơ mi. Ánh mặt tức giận, anh lao vào kéo Lạp Vô Kỳ ra khỏi cậu rồi đánh tới tập.
Cậu đau lòng nhìn vết thương trên mặt Bạch Dạ Huân. Cậu không nghĩ tới anh lại không ngại gì mà đánh Lạp Vô Kỳ như thế.
“Tên này là ai?” Lạp Vô Kỳ lau đi máu trên khoé môi, ánh mắt dán chặt trên người Bạch Dạ Huân. Đúng nhỉ? Bạch Dạ Huân anh biết lấy tư cách gì mà đánh hắn cơ chứ. Trong lúc Bạch Dạ Huân cúi mặt im lặng thì bị Tử Hoa thay anh lên tiếng