Hắn đẩy thêm vài cái rồi bắn ra nồng đặc t inh dịch. Tân Đồ Văn rút duơng vật của mình ra khỏi động nhỏ, nhìn xuống bản thân vậy chưa bắn ra hết, y vứt bỏ bao ra, đưa duơng vật lên miệng của cậu, ấn nó vào bên trong, bắn hết vào trong miệng lớn của cậu.
Thỏa mãn nhìn Tử Hoa giờ đây từ trên xuống dưới đều mang hương vị của mình, Tân Đồ Văn liế m liế m môi, nói vào tai cậu.
"Thích món quà này chứ?”
Tử Hoa mơ mơ màng màng, nuốt hết số tinh dị ch vừa được hắn bắn vào trong miệng, cậu đưa tay ra trước mông, kéo nhẹ nó sang một bên, làm cho nước d âm bên trong ồ ạt trào ra bên ngoài nhiều hơn.
"Thích…. Muốn dưong vật của Tân Tổng một lần nữa ȶᏂασ Tử Hoa."
"Hảo." Tân Đồ Văn bỗng nhiên nở một nụ cười quỷ dị, hắn lật người cậu lại, nâng hai chân cậu đặt lên vai, đem duơng vật vừa xịu xuống của mình vì lời nói của cậu mà că ng cứng thêm một một lần nữa đ út vào trong. "Hôm nay tôi sẽ ȶᏂασ chết em, ŧıểυ d âm đãng."
Tiếng rêи ɾỉ một lần nữa vang trên trong phòng. Chẳng biết họ làm bao lâu, khi Tử Hoa tỉnh lại do kiệt sức thì đã là trưa hôm sau. Ga giường đã được thay mới cùng với chiếc áo phông rộng thùng thình của Tân Đồ Văn trên người.
Tử Hoa dụi dụi mắt, cậu ngồi dậy, vừa đặt một chân xuống đất thì.
"Rầm"
Khóe miệng Tử Hoa co giật
“Dậy rồi?" Một giọng nói ôn nhu phát ra từ phía cửa.
Tân Đồ Văn mặc bộ vest, hắn vừa từ công ty trở về, hắn đi vừa phía cậu, bế cậu lên đặt lại lên giường, lo lắng hỏi "không sao chứ? Sao lại tự tiện xuống giường như vậy? Ngu ngốc."
Tử Hoa ấm ức bĩu môi. Đấm nhẹ vào ngực hắn.
"Đồ đáng ghét. Giờ tôi không xuống giường nổi nữa rồi. Tất cả đều tại ngài."
Tân Đồ Văn bật cười, nắm lấy bàn tay vừa đánh mình, hôn nhẹ lên nó.
"Đứa ngốc, còn trách tôi. Là ai hết lần này đến lần khác quyến rũ tôi hả."
"Tôi... tôi không có." Tử Hoa đỏ mặt, trợn mắt, phồng má quay ngoắt sang hướng khác. Tử Hoa thật sự cảm thấy không ổn. Hôm qua hai người không nói không rành mà ở trong phòng suốt ngày, lỡ đâu mẹ của Tân Đồ Văn sẽ nghĩ cậu là hồ ly tinh suốt ngày chỉ biết câu dẫn nam nhân.
Tử Hoa mệt mỏi úp mặt xuống gối rồi lăn qua lăn lại. Tân Đồ Văn chỉ mỉm cười không nói gì rồi giúp cậu lấy quần áo.
Tử Hoa không biết làm sao để che dấu mấy cái vết này, cậu mím môi liếc nhìn tên gây ra rắc rối. Hắn tưởng cậu nhìn hắn yêu thương mà mỉm cười lại, tên thần kinh mà.
Cậu đi sau lưng Tân Đồ Văn ra bàn ăn. Nhìn mặt Lạc Châu Sa có vẻ đang rất tức giận. Cũng đúng, phòng của cậu cách âm không tốt, có thể bên ngoài sẽ nghe thấy được. Dù sao thì phòng của cô ta cũng như là phòng Tân Đồ Văn nằm ngay cạnh bên mà.
“Mạc thư ký sắc mặt không được tốt lắm nhỉ? ngồi xuống ăn đi”
“Vâng” Nghe giọng điệu này cậu cũng đoán được là
Duệ Tuyết Nhàn đã nghe thấy rồi. Tử Hoa xấu hổ cúi gầm mặt xuống không dám ngẩng lên.
“Mạc thư ký không biết làm gì với chồng tôi suốt đêm vậy?” Tử Hoa bình thản đặt đũa xuống rồi lấy giấy lau miệng. Cậu ngẩng lên mỉm cười nhìn Lạc Châu Sa đầy khiêu khích
“Chỉ là bàn công việc thôi” Tới kẻ ngu cũng không tin lời Tử Hoa, nhìn cả người đều là dấu vết được yêu thương qua, lại còn thêm hàng động ôn nhu gặp thức ăn của Tân Đồ Văn cho Tử Hoa thì cô ta càng chắc chắn.
“Mạc thư ký vất vả rồi, đây ăn nhiều chút còn có sức” Tử Hoa mỉm cười nhận lại đồ ăn cô ta gắp cho. Nguyên chủ không ăn được cay nếu ăn thì nhất định sẽ bị đau dạ dày chết đi sống lại.
Mặt Tử Hoa tái nhợt, cậu chần chừ không muốn đụng đũa, thịt nhìn qua tẩm ướp rất nhiều gia vị, ăn vào nhất định sẽ rất cay.
“Mạc thư ký không ăn sao? hay cậu chê đồ ăn tôi gắp cho cậu không ngon”
“Tôi không dám thưa Lạc ŧıểυ thư” Tử Hoa đành nhắm mắt ăn. Vị cay nồng ở đầu lưỡi rồi xuống dần đến cổ họng Tử Hoa uống mất cốc nước thì mới nuốt xuống bụng được.
Lạc Châu Sa được đà lấn tới, cô ta liên tục gắp vào bát cậu toàn đồ cay. Duệ Tuyết Nhàn khó chịu nhưng bà lựa chọn im lặng xem con trai mình phản ứng như nào.
Tử Hoa cả người đổ đầy mồ hôi, tay cầm đũa run run không gắp nổi thức ăn nữa. Bụng đau quá, cảm giác đau đến sống đi chết lại…nó thật sự rất đau.
“Dừng lại đi đừng ăn nữa” Tân Đồ Văn đau lòng nhìn Tử Hoa cắn răng chịu đựng. Hắn cảm thấy cậu có gì đó không ổn, chẳng lẽ cay quá hay sao?
Tử Hoa đau đớn không chịu nổi mà ngất lịm đi trong sự hốt hoảng của Duệ Tuyết Nhàn với sự lo lắng của Tân Đồ Văn.
“Mau mau! gọi bác sĩ đến đây”
“Vâng” Người làm cùng quản gia chạy tới chạy lui. Tử Hoa được Tân Đồ Văn bế vào trong phòng. Hắn lấy khăn lau đi mồ hôi trên người cậu.
[Độ hảo cảm của Tân Đồ Văn: 69]
“Sáng sớm đã gọi em có chuyện gì?”
“Mau lên!”
“Biết rồi” Nam nhân nhìn có phần na ná Tân Đồ Văn, chỉ khác là ánh mắt hắn đào hoa còn Tân Đồ Văn thì sắc bén và lạnh lùng. Người này chính là vị bác sĩ hôm đấy ăn đậu hũ của cậu. Tân Kiến Vĩ, em trai cùng cha khác mẹ với Tân Đồ Văn, là thành quả một đêm say của bố hắn với cô hầu gái.
Tân Kiến Vĩ thích tự do không bị kìm giữ bởi ai. Mặc dù không phải con ruột nhưng Duệ Tuyết Nhàn lại yêu thương Tân Kiến Vĩ như con ruột.
Tân Kiến Vũ không bao giờ để ý đến gia tài to lớn mà chỉ luôn có ước mơ trở thành bác sĩ, sau này già rồi sẽ mở một tiệm nước nhà sống qua ngày, thoải mái không bị gò bó.
“Ăn nhiều đồ cay quá nên bị đau dạ dày, anh bắt ép thư ký mình à?”
“Lạc Châu Sa”
“À” Tân Kiến Vĩ sờ trán thấy không có nóng nhưng cả người lại ửng hồng như con tôm luộc, trông dễ thương vô cùng.
“Anh tính kết hôn với cô gái kia không?”
“Không rõ nữa” Tân Kiến Vĩ cười rồi búng vào trán Tân Đồ Văn. Chiều cao của Tân Kiến Vĩ so với Tân Đồ Văn thì thấp hơn một chút nhưng lại có đam mê trêu anh trai mình.
“Thư ký của anh xinh đẹp thật, nhường em đi”
“Cút!”
“Xí, giữ cho chắc người bên cạnh không em sẽ cướp mất đấy” Tân Đồ Văn không đáp lại mà chỉ đi tới ngồi xuống bên Tử Hoa rồi xoa nhẹ má cậu.
Khi nãy thấy cậu ngất đi, tại sao trái tim hắn lại khó chịu đến như vậy…dường như có hàng trăm hàng ngàn mũi tren đâm xuyên qua.
______________khuvuoncuasacnu_______________
“Thằng này! mày đi suốt 1 năm trời giờ còn dám vác mặt về à” Duệ Tuyết Nhàn cầm trên tay cây chổi đuổi theo Tân Kiến Vĩ, hai người cứ đuổi nhau vòng vòng ở sân
“Đừng..Oái! Mẹ sao nỡ ra tay với con mình vậy, con có nỗi lòng riêng mà”
“Mày không cần người mẹ này chứ gì, tao gọi điện hay nhắn cũng không nghe” Tân Kiến Vĩ bị mẹ túm lại đập cho mấy cái, mặt mũi tím bầm. Hắn oan ức bị mẹ bắt quỳ dưới đất.
“Nói xem lí do sao không về nhà?”
“Con có nhiệm vụ ở bên pháp, mới về được có 1-2 tháng thôi” Duệ Tuyết Nhàn tức giận ném chổi xuống đất rồi rời về phòng. Tân Kiến Vĩ đứng dậy phủi quần, hắn như cái đuôi nhỏ bám theo Duệ Tuyết Nhàn.