Mà như vậy như ẩn như hiện, ngược lại có vẻ càng thêm sắc tình.
Hắn bị câu đỏ mắt, nắm lấy Mạc Tử Hoa c*n thit xoa nắn, thở hổn hển trêu đùa, "Ta c*n thịt lớn không lớn? ȶᏂασ thoải mái hay không?"
Mạc Tử Hoa trán thượng tầng mồ hôi mỏng, bị hắn cố ý trêu ghẹo nên xấu hổ buồn bực, tay nhỏ che lại gợi cảm môi mỏng.
Chu Nam Y thuận thế há mồm li*m láp Mạc Tử Hoa lòng bàn tay, hé miệng ngậm lấy xinh đẹp tế bạch ngón tay li*m mυ"ŧ, lại bắt chước khẩu gia o phun ra nuốt vào ngón tay, mà làm này đó khi, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm đôi mắt của cậu
Trong mắt cảm xúc nguy hiểm tựa như một đầu ác lang.
Như vậy Chu Nam Y cả người đều tản ra nồng đậm hormone, gợi cảm sắc tình đến cực điểm, Mạc Tử Hoa bị dụ đến hai chân đều mềm, chống đỡ không được ngã vào Chu Nam Y trong lòng ngực, rầm rì phát ra tiếng r ên nhỏ
Chu Nam Y cũng nhịn không được, ôm Mạc Tử Hoa đem đè ở dưới thân, nhanh chóng đỉnh thọc vào rút ra, còn không quên tiếp tục hỏi, "Ân? c*n thịt lớn không lớn?"
Mạc Tử Hoa xấu hổ buồn bực một ngụm cắn ở trên vai, ở vai hắn cắn, hạ quyết tâm không trả lời vấn đề này.
Nhưng mà Chu Nam Y thấy cậu xấu hổ đến lỗ tai đều hồng, liền một hai phải nghe được cái đáp án, cố ý thả chậm thọc vào rút ra tần suất, đem Mạc Tử Hoa khóc, rốt cuộc buông ra miệng cấp ra đáp án.
"Ngoan." Chu Nam Y cười vui vẻ, nhéo mông của cậu tìm đúng góc độ chỗ mẫn cảm hung hăng nghiền áp, ách thanh hống, "Kêu Nam Y."
Bị vắng vẻ hồi lâu d*c vọng rốt cuộc được đến thỏa mãn, Mạc Tử Hoa bị hắn cố tình nghiền áp chỗ mẫn cảm ȶᏂασ cao trào, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn khuôn mặt tuấn tú, tràn ra một tiếng ngâm khẽ, "Ân...... Nam Y......"
Chu Nam Y hả giận cúi đầu một ngụm cắn lỗ tai của cậu, không tiếng động phát biểu chính mình bị bắt bắn sơm mà buồn bực
Nhưng không quan hệ, đêm dài từ từ, còn có rất dài thời gian chứng minh hắn năng lực.
Đại khái là trong lòng đối Mạc Tử Hoa như chết trôi, Chu Nam Y toàn bộ buổi tối đều tại thân thể nỗ lực thực hiện chứng minh chính mình năng lực.
Cậu tỉnh dậy đã là canh giờ thìn rồi. Mạc Tử Hoa xoa xoa cái eo hôm qua bị hắn hành hạ. Chắc giờ này đáng lẽ Chu Nam Y phải trở về rồi chứ nhỉ, kì lạ thật đấy.
Cậu mặc y phục màu xanh ngọc rồi đi ra ngoài. Cả một đêm kịch liệt nên bây giờ hai chân đều bủn rủn cả rồi. Mạc Tử Hoa không có nơi vịn hay chống đỡ nên ngã xuống mặt đất.
[Độ hảo cảm với Đông Nhược Vũ: 95
Độ hảo cảm với Chu Nam Y : 60]
“Một đêm mà lên nhiều thật đấy”
[Cố gắng phát huy nga\~]
“Sao không?” Chu Nam Y hào hứng trở về sớm để gặp mèo con mà không ngờ tới lại thấy cảnh mèo con bị ngồi bệt xuống đất hai mắt thất thần nhìn ra ngoài. Mạc Tử Hoa được hắn bế lên. Cậu cũng thuận theo mà dụi đầu vào cổ của hắn.
[Độ hảo cảm: 65]
“Hoàng thượng sao người lại ở đây, chẳng phải người đang ở trên triều sao”
“Ta thật sự nhớ ngươi nên đã kết thúc sớm và trở về”
“Tử Hoa cũng rất nhớ người” Mạc Tử Hoa cười tươi chu chu môi hôn lên má của Chu Nam Y mà hắn cũng không có phản đối, chỉ mỉm cười sủng nịnh nhìn cậu.
Thái giám ở cạnh Chu Nam Y bao lâu cũng chớp chớp mắt nhìn chằm chằm, hắn thế mà yêu chiều một vị nam sủng. Thế chắc vị này cũng không có tầm thường.
“Chuẩn bị thiện đi”
“Vâng” Chu Nam Y ngồi xuống ghế nhưng vẫn để cậu ở trong lòng không buông. Mạc Tử Hoa khó chịu ánh mắt lên án hắn. Chu Nam Y cố ý phớt lờ mà chỉ chuyên tâm ngửi hương thơm trên người cậu.
“Thiện của người đây thưa hoàng thượng”
“Lui xuống đi”
“Vâng” Thế là cậu như em bé được Chu Nam Y đút cho từng thìa ăn một. Mạc Tử Hoa có ý định tự cầm đũa ăn nhưng lại bị ánh mắt cảnh cáo của hắn liếc nhìn nên đành lặng im ngoan ngoan há miệng.
“Ước gì có thể ở bên cạnh ngươi không rời xa”
“Hoàng thượng yên tâm Tử Hoa sẽ không rời xa hoàng thượng đâu”
[Độ hảo cảm: 70]
________________________
Nếu đi vào thì sẽ thấy Chu Nam Y ngồi phe duyệt tấu chương nhưng nếu xuống bên cạnh sẽ thấy bóng dáng nhỏ bé đang nằm ngủ say, đầu còn gối vào đùi của hắn.
Đông Nhược Vũ không hiểu nổi người trong lòng đã trở về bên cạnh mình rồi, mấy ngày nữa cũng là đến ngày thành thân nhưng trong đầu y chỉ có mỗi bóng dáng của cậu thiếu niên ấy. Từng cử chỉ, ánh mắt và đặc biệt là nụ cười xinh đẹp hơn ngàn lần những đoá hoa.
Y điên thật rồi! Chính bản thân mình đã đưa cậu cho một người khác. Khi ấy cậu đã nhìn y với ánh mắt căm hận cùng bi thương. Hốc mắt đỏ hoe. Cả người bị Chu Nam Y hành hạ, dấu hôn trải da từ cổ xuống bên dưới bụng, còn có những vết cắn ấy nữa.
Đông Nhược Vũ tức giận đập nát bình hoa trên bàn. Thị vệ bên ngoài chỉ lắc đầu nhìn nhau. Từ khi cậu thiếu niên ấy rời đi tướng quân như thành người khác, không còn điềm đạm, bình tĩnh mà trở nên dễ dàng cáu gắt. Đồ đạc cũng bị đập vỡ rất nhiều.
Họ cũng có nghe kể là chính tay tướng quân đã đem cậu thiếu niên ấy tặng cho hoàng thượng. Hẳn là giờ hối hận rồi đi. Nhưng trên đời làm gì có thuốc hối hận đâu.
Liễu Vân Di mang đồ án mình mới nấu đem đến cho Đông Nhược Vũ, nàng ta bị cảnh tượng làm cho hoảng sợ. Y chưa bao giờ có bộ dạng như bây giờ. Không sai, những binh lính từng kề vai cùng y trên thương trường đều sẽ nhận ra đây là bộ dạng khi gi ết ch ết kẻ địch.
“Đến đây làm gì?”
“Muội mang cho huynh chút…đồ ăn, nhịn đói sẽ không tốt cho sức khoẻ”
“Ừ” Đông Nhược Vũ tiếp nhận bát cháo từ Liễu Vân Di. Bát cháo thịt này làm y nhớ đến cậu. Khi y ốm cậu đã ở bên cạnh, cái vị cháo ngày ấy có lẽ đã in sâu vào trong vị giác rồi, sẽ không có bát cháo nào ngon hơn cả.
“Muội đi đi”
“Nhưng mà…”
“Đi mau lên”
“Vâng” Liễu Vân Di không hiểu nổi tại sao từ lúc Mạc Tử Hoa rời đi Đông Nhược Vũ lại đau khổ như vậy. Chắc chắn không thể nào là y yêu tên khốn nạn đấy được, chỉ là y quá áp lực mà thôi. Nhất định là vậy.
____________________
Đông Nhược Vũ tiều tuỵ hơn khi cậu rời đi. Y ăn mặc chỉnh chu vào cung, muốn dĩ muốn lấy cớ là gặp hoàng thượng nhưng thật ra là để xem xem cậu có ổn hay không. Vốn cứ nghĩ cậu sớm đã bị Chu Nam Y chơi chán vứt đi rồi.
Ai ngờ y đến lại gặp cảnh cậu đang nô đùa cùng Chu Nam Y. Nụ cười ấy y chưa bao giờ thấy, cậu đang rất hạnh phúc nhưng ở bên cạnh hắn chứ không phải y.
“Tướng quân…” Chu Nam Y đang đùa nghịch vui vẻ tự nhiên thấy cậu đứng đờ ra, ánh mắt nhìn về đằng sau hắn. Hắn quay lại nhìn thấy Đông Nhược Vũ, ánh mắt hai người họ nhìn nhau như cặp tình nhân đã lâu không gặp.
“Tướng quân đến đây làm gì?”
“Chỉ là muốn đến thăm hoàng thượng”
“Ta rất khoẻ, ái khanh cũng nên trở về đi, ngày thành thân của ngươi ta nhất định sẽ tới”
“Vâng” Đông Nhược Vũ không còn lí do ở lại, chỉ đành tiếc nuối rời đi.
Chu Nam Y tức giận khi thấy hai người họ cứ nhìn nhau mãi mà không chú ý đến hắn. Chu Nam Y bất mãn gục đầu vào vai cậu. Mạc Tử Hoa mỉm cười xoa đầu rồi hôn lên trán của hắn.
“Hoàng thượng người ghen à”
“Ừ, ta không muốn Tử Hoa nhìn nam nhân nào ngoài trừ ta cả”
“Tử Hoa cũng chỉ yêu một mình người thôi”
[Độ hảo cảm: 80]
Chu Nam Y nhấc bổng cậu lên rồi xoay mấy vòng. Mạc Tử Hoa cũng vì vậy mà cười đến vui vẻ. Chu Nam Y ấm lòng, ở trong hoàng cung lạnh lẽo đầy mưu mô và thủ đoạn vẫn còn có cậu, tựa như ánh mặt trời soi sáng cho hắn vậy.
Chỉ có mình cậu sẽ làm nũng với hắn, sẽ nằm ngủ gối đầu lên trên đùi hắn lúc hắn duyệt tấu chương. Có lẽ trong thời gian ngắn ngủi này hắn đã yêu cậu thiếu niên trước mắt rồi.