Tuy biết rằng Mặc Thiên Trần trọng sinh, nhưng Hạ Diệc Sơ lại không tính vạch mặt hắn mà tiếp tục phối hợp với hắn.
Chỉ là, Hạ Diệc Sơ sẽ không tâm huyết dâng trào nói muốn cùng Mặc Thiên Trần đi ra ngoài dạo phố.
Nếu dưới đáy lòng Hạ Diệc Sơ quyết định bản thân muốn phối hợp Mặc Thiên Trần diễn một vở kịch nên thái độ của cô đối với Mặc Thiên Trần so với trước kia chỉ có hơn chứ không kém.
Bởi vì trong lòng tâm như gương sáng, cho nên có đôi khi Hạ Diệc Sơ cảm giác được ở chỗ tối có người xẹt qua, cô cũng vờ như không nghe thấy, tiếp tục luyện kiếm pháp.
Mặc Thiên Trần mỗi ngày cũng không còn dính Hạ Diệc Sơ mà thời gian biến mất ở phủ đệ càng ngày càng dài.
Mỗi khi hạ diệc sơ hỏi quản gia vài câu, sau đó quản gia bình tĩnh trả lời để tâm tình cô yên ổn rồi vội vàng làm chuyện trong tay
Gió êm sóng lặng mà sinh hoạt, thời gian giống như là cát chảy qua ngón tay, chậm rãi trôi đi.
Đến giờ đã là tháng tám, cuối thu đã bắt đầu có nắng gắt, Hạ Diệc Sơ một tay chống cằm ngồi ở trong đình hóng gió, trong lòng suy nghĩ cốt truyện của tiểu thuyết này.
Tuy rằng thời gian mặc thiên trần trọng sinh sớm hơn so với cốt truyện tiểu thuyết, nhưng rất nhiều nội dung của tiểu thuyết này vẫn sẽ không thay đổi.
Mà Hạ Diệc Sơ nhớ rõ trong tiểu thuyết nguyên tác, vào tháng trong năm ấy, lúc mặc Thiên Trần trọng thì có một lần tổ chức đi săn mùa thu.
Lúc đó Mặc Thiên Trần đã không còn là Thất hoàng tử mà người người nhạo báng là ngốc tử mà là một nhân vật có quyền thế, nhận được sủng ái của Hoàng Thượng, có thể cùng các hoàng tử khác tranh giành ngôi vị chí tôn
Cho nên Mặc Thiên Trần cũng đến tham gia thu săn hơn nữa còn xảy ra một sự kiện vô cùng quan trọng đối với cuộc đời sau này của hắn
Nhìn cách đó không xa, dưới chiết xạ của ánh mặt trời, mặt nước lóng lánh, một ý tưởng ở trong lòng cô lặng lẽ hình thành.
Tuy rằng không biết mặc thiên trần xuất phát từ nguyên nhân gì không đem việc mình không hề ngu dại bại lộ trước lại cô, lại tự mình tốn phí nhiều tâm tư lo cho côNhưng sau khi kết thúc thu săn, chuyện giữa cô và mặc thiên trần mà không giải quyết thì khó mà làm được các chuyện khác
Vào lúc ban đêm, thừa dịp thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, Hạ Diệc Sơ lần đầu tiên gỡ xuống cái sáo ngọc mà cô vẫn luôn đeo trên cổ kia.
Cái sáo ngọc này được chế tác tinh xảo, hình dáng chỉ dài bằng ngón tay út, tinh xảo lả lướt, cô đem sáo ngọc đặt ở bên miệng nhẹ nhàng thổi, tuy rằng không nghe được thanh âm gì, nhưng Hạ Diệc Sơ lại không quan tâm, tiếp tục chuyên chú thổi.
Chỉ chốc lát sau, một nam tử bận hắc y, không biết từ cái xó nào xông ra, xuất hiện ở trước mặt Hạ Diệc Sơ.
Hắn đứng ở trước mặt Hạ Diệc Sơ, cái khăn đen che cả mặt chỉ lộ ra đôi mắt mang thần sắc lạnh băng, không có chút nào độ ấm, khi mở miệng nói chuyện thì thanh âm của hắn giống như khí chất lạnh lẽo trên người hắn, mang theo một tia ảm ách: "003, kêu ta tới, có chuyện gì?"
003?
Hạ Diệc Sơ bị xưng hô của hắc y nhân kia kêu sửng sốt, ngay sau đó liền phản ứng lại, 003 hẳn là danh hiệu của nguyên chủ Tô Nhiễm ở tổ chức kia.
Mà cùng lúc đó, ký ức về quan hệ với nam tử này cũng xuất hiện ở trước mặt Hạ Diệc Sơ.
Hóa ra nam tử này là dẫn đầu của nguyên chủ Tô Nhiễm ở tổ chức, mỗi lần phái người phát nhiệm vụ cho nguyên chủ đều là hắn.
Mà công phu của nguyên chủ Tô Nhiễm, cũng là hắn dạy.
Hắc y nhân nhìn nhìn thần sắc có chút ngây thơ của Hạ Diệc Sơ thì khó chịu, ấn đường hung hăng nhíu lại.
Ngay sau đó, còn chưa chờ hắn mở miệng nói chuyện trước, Hạ Diệc Sơ đứng ở đối diện đã nhanh chóng cúi đầu, mở miệng trước: "Dẫn đầu, ta cần ngài trợ giúp."
Nhìn Hạ Diệc Sơ trước mắt, tuy rằng khá nhiều hành vi và thần sắc không giống trước kia, nhưng nghĩ cô vừa mới sử dụng thủ pháp thổi sáo kia trong lòng hắc y nhân vừa mới dâng lên cảnh giác lại chậm rãi thả lỏng, nói: "Nói."
"Ta cần dẫn đầu giúp ta một chuyện..." Hạ Diệc Sơ Cúi đầu ở nơi mà hắn không nhìn thấy, thần sắc mịt mờ cong cong môi.