(* Trong khoảng 11 giờ đêm đến 01 giờ sáng hôm sau đó các bạn)
"Không có." Hạ Diệc Sơ lắc lắc đầu, kỳ thật nàng có đói, nhưng sợ phương pháp đút của Quân Ngôn Dục nên ráng nhịn một chút.
"Hoàng huynh, huynh không ngủ được sao?"
"Ngủ?" Hạ Diệc Sơ không đề cập tới đề tài này còn không sao, hỏi tới làm đầu Quân Ngôn Dục bốc hỏa.
"Muội cảm thấy ta ngủ được sao? Lúc trước nói hay như thế nào? Hành động chiều nay như thế nào?"
"Muội..." Nói đến sự việc chiều nay, Hạ Diệc Sơ hơi chột dạ, lúc này khó mà nói thân phận thật sự của Quân Nhật An cho hắn biết, Hạ Diệc Sơ vặn vẹo một hồi mới dám nói:
"Phó Diệc Sinh không thể giết."
Quân Ngôn Dục thần sắc trầm xuống, không khí giữa hai người lạnh lẽo, hắn chất vấn:
"Vì cái gì không thể giết?"
Quân Ngôn Dục ngồi lại trên giường, đưa tay bóp cằm nàng, nghiến răng nói:
"Hay là..., ngươi từ diễn thành thật, cuối cùng phát hiện mình thật sự thích hắn?"
Nàng còn chưa trả lời, Quân Ngôn Dục chỉ đợi nàng gật đầu một cái là sẽ lao vào nhà giam xé xác tên Phó Diệc Sinh đó. Trước đó, nhìn nàng và Phó Diệc Sinh ngọt ngào khi ở cạnh nhau, tươi cười ngượng ngùng với hắn, Quân Ngôn Dục đã loáng thoáng ý thực được vấn đề. Chỉ là, hắn chưa bao giờ dám khẳng định mà thôi. Hắn tuyệt đối không cho phép nàng thích bất kỳ ai khác ngoài hắn. Nếu nàng dám, hắn sẽ trừ khử tên đó.
Thật lâu không thấy câu trả lời, ánh mắt Quân Ngôn Dục càng đáng sợ.
May mà Hạ Diệc Sơ lên tiếng: "Không có..."
Đáp án này cũng là đáp án hắn chờ mong. Hạ Diệc Sơ rung rung hai hàng lông mi:
"Chỉ là, hắn không thể chết nhanh như vậy. Cù Quốc Hoàng đế đã dám đem con trai mình đến nước khác nằm vùng, khẳng định sẽ có những tay trong khác. Muội chỉ đang nghĩ đến một cách chu toàn hơn mà thôi."
"Nói nghe xem."
Hạ Diệc Sơ tổng hợp trí nhớ của nguyên chủ về các sự việc sẽ phát sinh trong tương lai, kết hợp với suy nghĩ của mình, nói ra cho Quân Ngôn Dục biết.
Quân Ngôn Dục ngồi đó, thân hình không động, bóng đêm yên tĩnh bao lấy căn phòng, chỉ có thanh âm của Hạ Diệc Sơ nhẹ nhẹ vang lên.
"Hoàng huynh, huynh thấy đối sách này thế nào?
"Cũng không tệ, ta sẽ suy xét thêm."
"Vâng!"
Tuy rằng nàng rất muốn Quân Ngôn Dục đồng ý ngay lập tức, lại biết không thể nóng vội, miễn cho bị Quân Ngôn Dục phát hiện ra điều gì khác thường.
"Đã khuya, ngủ đi." Quân Ngôn Dục hạ màn xuống cho Hạ Diệc Sơ, đi đến nằm lên ghế Quý phi mà ngủ.
Ghế Quý phi này được đóng riêng cho Quân Nhật An, trên có trải thảm lông chồn mềm mại, người lớn nằm không hề chật chội, hơn nữa đã được cung nữ lót thêm chăn bông ấm áp.
Hạ Diệc Sơ nhìn Quân Ngôn Dục nằm trên ghế Quý phi, trong lòng thấy không ổn nhưng không biết nói thế nào. Rốt cuộc, Quân Ngôn Dục ở đây ngây ngốc như thế, đều là vì lo lắng cho nàng. Cuối cùng, Hạ Diệc Sơ dứt khoát kéo chăn nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, khi Hạ Diệc Sơ tỉnh dậy, Quân Ngôn Dục đã không còn ở nơi này.
Bên ngoài sắc trời đã sáng rõ, trong phòng thập phần an tĩnh, trừ nàng ra thì cũng không có ai khác.
"Hồng Mai." Hạ Diệc Sơ gọi một tiếng.
Cung nữ lập tức đi vào, không phải Hồng Mai, mà là Hồng Anh.
"Công chúa, Hồng Mai tỷ đang ốm, phải nằm dưỡng bệnh, không thể tự mình tới hầu hạ người."
Hồng Anh đứng ngoài màn, tôn kính hành lễ.
Hạ Diệc Sơ lúc này mới nhớ ra, ngày hôm qua Hồng Mai cũng quỳ theo nàng. Chính mình có linh khí còn đau như vậy, huống hồ nàng ấy, không biết sẽ như thế nào.
"Thương thế của Hồng Mai như thế nào? Thái y có đưa thuốc cho nàng ấy không?"
"Công chúa yên tâm, đêm qua, là Hoàng thượng đã cho Thái y chăm sóc tốt cho Hồng Mai tỷ."