"Trẫm dạy muội đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy ư?"
Quân Ngôn Dục mặc dù sủng ái nàng vô vàn nhưng không muốn nàng làm người không biết trước sau, có ơn không báo.
"Hắn không phải ân nhân cứu mạng muội!" Hạ Diệc Sơ quật cường nhìn Quân Ngôn Dục.
"Hồ nháo!" Quân Ngôn Dục nhíu mày, lạnh giọng quát lớn một tiếng.
Ngày đó, Phó Diệc Sinh chắn một kiếm cho Hạ Diệc Sơ, mọi người đều chứng kiến.
"Muội không hồ nháo!" Hạ Diệc Sơ đỏ mắt.
"Ngày đó, nhát kiếm kia muội đã tránh thoát đi, chính là hắn kéo muội trở lại, làm cho muội đập đầu đau như vậy."
Hạ Diệc Sơ không phục trình bày.
Quân Ngôn Dục nghe xong sửng sốt, không nghĩ còn có ẩn tình bên trong như vậy.
Hắn lúc ấy đứng ở một bên khác, nên không thể nhìn thấy các động tác nguội của Phó Diệc Sinh. Lại là thời điểm khẩn cấp, nếu Hạ Diệc Sơ không nói ra, người ngoài không thể phát hiện được.
Quân Ngôn Dục hơi câu khóe môi, suy nghĩ chạy dài trong đầu nhưng không nói ra:
"Hắn làm muội đau một chút, muội liền tuyệt tình như vậy à?"
"Lần trước muội ra ngoài chơi, có kẻ trộm túi tiền của muội, muội trông thấy hắn đứng cách đó không xa trong một con hẻm nhỏ."
"Dù sao muội không thích người này, nhất là mỗi khi hắn nhìn muội. Rõ ràng muội không đối xử tốt với hắn, nhưng hắn vẫn dính lấy muội."
Hạ Diệc Sơ làu bàu, có vẻ hơi oán giận, bao nhiêu bất mãn đều nói ra với Quân Ngôn Dục.
Quân Ngôn Dục trầm trầm không nói, đợi cho Hạ Diệc Sơ kể hết mọi chuyện gần đây phát sinh với Phó Diệc Sinh xong, mới vẫy tay:
"Mắng muội thì không phải Hoàng huynh của muội à?"
Quân Ngôn Dục lại vẫy vẫy tay, híp mắt nguy hiểm:
"Nào, Nhật An ngoan, lại đây."
Hạ Diệc Sơ thấy được hắn híp mí, sau lưng ớn lạnh, biết có nguy hiểm nhưng khắc chế lại ý định chạy trốn, từ từ đi qua.
Quân Ngôn Dục vỗ vỗ đệm bên cạnh, Hạ Diệc Sơ ngồi xuống kế bên hắn. Quân Ngôn Dục lại duỗi tay nhéo nhéo má nàng:
"Giỏi nha, trước kia đều rất nghe lời. Bây giờ lớn rồi không thèm coi ta ra gì sao?"
"Không, không có."
Quân Ngôn Dục chọc má nàng thành nghiện luôn rồi, chọc đã rồi nhéo một hồi lâu mới buông ra.
- ------------------------------------
Hạ Diệc Sơ đi rồi, Quân Ngôn Dục ánh mắt nặng nề nhìn tấu chương trên bàn, gọi ẩn vệ, phân phó hắn điều tra Phó Diệc Sinh.
Hai ngày sau, ám vệ đã đưa kết quả đến.
Quân Ngôn Dục xem qua liền phát hiện vài điểm không bình thường.
Sau khi Phó Diệc Sinh đỡ kiếm cho Hạ Diệc Sơ, đám hắc y nhân hoặc bị giết hoặc tự sát, không còn kẻ nào sống sót.
Quân Ngôn Dục cho điều tra thì được báo là do hắn mới đăng cơ, diệt trừ vài vị đại thần nên dư đảng của bọn họ sinh tâm trả thù.
Hơn nữa, lúc ấy Quân Ngôn Dục cũng xem qua bối cảnh của Phó Diệc Sinh, cha chết sớm, mẹ đang mang thai nên chuyển nhà vào kinh thành, từ đó hai mẹ con sống với nhau.
Nhưng bây giờ, Quân Ngôn Dục lại nghi ngờ, gia cảnh của hắn quá sạch sẽ đến đơn điệu, tổ tổng người thân khác cũng không có.
Hai mẹ con này giống như tự nhiên xuất hiện vậy.
Quân Ngôn Dục thâm trầm như nước.
"Đi tra lại!" Quân Ngôn Dục đốt đi tờ giấy mỏng trong tay.
"Vâng! Thuộc hạ cáo từ."
Tiếng khàn khàn đáp lại, ám vệ biến mất không thấy tung tích.