"Phải, hôm qua chúng tôi đến, thân thể nó đều ẩn trong bùn, chỉ lộ ra khuôn mặt trẻ con, đã làm chúng tôi trúng kế." Đường Anh Tuấn gật gật đầu.
Mọi người không nói chuyện nữa, ánh mắt dừng lại ở con bò cạp tím đen đang lăn lộn trong đầm lầy. Hạ Diệc Sơ cũng cẩn thận đánh giá nó.
Con bò cạp kia đuôi thật dài, hình dạng rất lớn, có thể dài đến một mét, đầu của nó lại là khuôn mặt đứa trẻ, kiểu kết hợp này thế nào cũng làm người ta ghê tởm.
Nó lo chơi đến vui vẻ, tựa hồ không phát hiện nhóm Hạ Diệc Sơ có tồn tại.
"Thoạt nhìn cũng không lợi hại lắm, không bằng đi xuống trực tiếp giết, kéo về căn cứ nghiên cứu xem?" Có một người đề nghị.
Mọi người nhìn Hạ Diệc Sơ, cô gật gật đầu: "Làm như thế đi."
Mọi người hướng về phía bò cạp, bò cạp vẫn đưa lưng về phía bọn họ.
Đột nhiên Hạ Diệc Sơ có cảm giác nguy hiểm dày đặc nổi lên trong lòng.
"Không đúng! Mọi người mau lùi lại!" Hạ Diệc Sơ kêu to.
Mọi người nghe tiếng lập tức lùi về phía sau.
Ở đầm lầy, bò cạp phát ra một âm thanh nghẹn ngào khó nghe, cái đuôi sắc bén mười phần sát ý bay thẳng đến hướng một người.
Lúc này mọi người mới biết, cái đuôi của nó không có lộ ra hết, mà cố ý để dẫn dụ mọi người vào phạm vi công kích của nó.
Dù sao chuyện Phục Qua bị thương cũng đã làm mọi người cảnh giác, không hề lơi lỏng.
Công kích đầu tiên của bò cạp rơi vào khoảng không.
Mọi người phát động dị năng công kích ngược lại, từng trận băng nhận và lưỡi dao gió đánh vào vỏ ngoài của nó. Đuôi nó đánh không đến được mọi người nên ngao ngao hét to vài tiếng, xoay người làm bùn văng tung tóe.
Mấy dị năng giả hệ mộc triệu hồi dây gai quấn lấy nó. Sau đó, các dị năng giả khác tạp trung đánh trực tiếp lên nó y ngắm bắn vào một cái bia. Mọi người phát hiện, dù nó có giãy giũa hay công kích đều không dám vượt ra khỏi cái đầm lầy.
Nó phát ra âm thanh khóc lớn oa oa không ngừng. Tiếng khóc trẻ con cùng với hình dáng bò cạp làm mọi người không khỏi nảy sinh một mạt hàn ý.
Một lúc sau, mọi người đánh ngã bò cạp xuống bùn. Dị năng giả hệ mộc lợi dụng dây gai kéo nó từ bùn ra. Lúc này mọi người mới biết vì sao nó không thể rời đầm lầy. Chính là vì thân dưới của nó là một cái đuôi cá.
Hình dạng này thật quá ghê tởm, đã có người không khống chế được mà nôn ọe. Hạ Diệc Sơ sắc mặt cũng không tốt. Mặc Tẫn Ly ôm cô vào người rồi rời đi.
Từ chiều hôm đó, Hạ Diệc Sơ luôn cảm giác bất an nhưng không giải thích được.
Một ngày nọ, Hạ Diệc Sơ nhận được đồ vật do Mạc Dữ Dư gửi đến. Bên trong là một ít đồ án vẽ trên giấy A4.
"Thí nghiệm dung hợp người và vật", "Thí nghiệm nhân thú", "Phát triển sự sống mới"... một ít chữ đập vào mắt làm Hạ Diệc Sơ khẽ biến, điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là con bò cạp đâm bị thương Phục Qua.
Trong đồ đạc gửi tới còn có một phong thư, một usb và vài thứ nữa. Phong thư này Mạc Dữ Dư viết cho cô, đại khái nói rằng dị năng của Mạc Dữ Dư đã thăng lên cấp ba, kéo dài được thời gian đông cứng và mở rộng hơn phạm vị chịu ảnh hưởng.
Mấy thứ này do cô ấy cùng Quý Diễn trộm được từ phòng thí nghiệm của đám người An Tri Hạ. An Trị Hạ theo đuổi bọn họ để đoạt lại nên mãi mà bọn họ vẫn chưa đến được căn cứ Tinh Thần.
Hạ Diệc Sơ đem đồ án cùng vài thứ được gửi tới đi tìm Tô Mạc.