Đó là một thanh niên người nước ngoài, tóc vàng, thân hình cao lớn. Người còn lại mặc y phục đen, mang kính đen, tản ra một cỗ lãnh ngạnh khó gần.
"Xin chào, tôi là Hạ Nhật Hòa, đây là bạn trai tôi, Cố Dư Sinh."
Hạ Diệc Sơ ngồi xuống một bên, tự giới thiệu.
"Nhật An, Dư Sinh."
Thanh niên tóc vàng gọi tên hai người, cũng tự giới thiệu:
"Hai người có thể gọi tôi là Leiao Bernhard, là bạn thân của Hạ Trạm. Còn đây là Hứa Nghiêm Thư, là bạn cũng là luật sư của Hạ Trạm."
"Xin chào Hạ tiểu thư." Hứa Thư Nghiêm vươn tay, thanh âm ôn hòa, chính hắn là người gọi điện cho Hạ Diệc Sơ ban nãy.
"Uh." Hạ Diệc Sơ gật đầu, bắt tay hắn.
Hứa Nghiêm Thư lấy từ trong cặp ra một số văn kiện, bày trước mặt Hạ Diệc Sơ. Trên cùng là thư giám định huyết thống của Hạ Diệc Sơ và Hạ Trạm, nội dung chứng thực hai người có quan hệ huyết thống. Sau đó là di chúc của Hạ Trạm và các giấy tờ liên quan đến tài sản của Hạ gia.
- ------------------------------------------
Giờ phút này, Hạ Diệc Sơ không quan tâm đến khối tài sản vừa được thừa kế kia, chỉ cảm thấy đau lòng.
Hứa Nghiêm Thư và Leiao Bernhard đều là bạn học của Hạ Trạm, cũng là người Hạ Trạm tín nhiệm nhất.
Hạ Trạm từ nhỏ đã đi theo cha mẹ học cách xử lý công việc ở công ty. Từ sau khi cha mẹ bệnh, hắn trực tiếp làm việc ở công ty. Khi cha mẹ mất, hắn phải dừng việc học, toàn tâm toàn ý chống đỡ công ty, áp lực không nhỏ. Vừa lo hậu sự cho cha mẹ, vừa giải quyết đám người thừa nước đục thả câu ở công ty, thực sự không dễ dàng gì. Thời gian rảnh rỗi hắn lại dốc lòng tìm Hạ Nhật Hòa.
"Bất quá hắn mất tích một hai ngày, hai người làm vậy có vội vàng quá không?"
"Không còn sớm, Hạ Trạm đã dặn dò nếu cô không muốn thì chúng tôi sẽ thuê người quản lý công ty hoặc đem cổ phần bán đi, cũng đủ để cô không phải lo tiền bạc sau này. Ngược lại, nếu cô muốn, chúng tôi sẽ hỗ trợ cô quản lý công ty. Đương nhiên, quyền quyết định là ở cô."
Nếu công ty này là tâm huyết của ông bà Hạ và Hạ Trạm, vậy cô sẽ không để người ngoài đoạt mất.
"Hợp tác vui vẻ." Hứa Nghiêm Thư giơ tay ra.
"Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn." Hạ Diệc Sơ cười, bắt tay Nghiêm Thư.
Hứa Nghiêm Thư rút tay về, đẩy mắt kính lên, "Nếu mọi người đã nhất trí, chúng ta hãy thương lượng chuyện tiếp theo. Bất kể bây giờ Hạ Trạm như thế nào, tốt nhất chúng ta nên hành động để phòng ngừa vạn nhất."