Cho nên ý của hắn là kéo cô lên chỉ để cho hắn tự giải quyết nhu cầu?!
Hạ Diệc Sơ đen mặt.
Cố Dư Sinh nhịn không được, kéo tay Hạ Diệc Sơ, động tác quen thuộc lên xuống.
Tên đã lên dây, không thể không phát.
Hạ Diệc Sơ nằm giả chết, nhìn trần nhà, đỏ mặt, cố gắng không để ý đến việc bị đối phương cầm tay kéo lên xuống.
Bên tai truyền đến tiếng thở dốc cùng hô hấp nóng bỏng phun lên cổ, Hạ Diệc Sơ muốn không để ý cũng khó.
"Nhật An." Cố Dư Sinh nhẹ giọng gọi tên cô, hôn lên cánh môi cô, đầu lưỡi khẽ liếm vài cái.
Hạ Diệc Sơ bị liếm, không khỏi ngước mắt nhìn hắn.
Như vậy, một người mặc áo sơ mi trắng, trên mặt luôn treo ý cười ôn hòa đứng dưới tán cây anh đào mùa hạ.
Thế mà giờ đây lại làm ra loại động tác này, thật Hạ Diệc Sơ không dám xem nhiều.
Cố Dư Sinh gấp gáp lôi kéo tay cô tiếp tục vận động, vẻ mặt trầm mê, ngẫu nhiên sẽ hôn cô vài cái, lưu lại một ít dấu vết trên cằm, trên cổ cô.
Thật lâu sau, đến khi Hạ Diệc Sơ mỏi tay, thân thể hắn mới khẽ run lên, phun thẳng vào tay cô.
Hạ Diệc Sơ lại đen mặt, Cố Dư Sinh tâm tình sung sướng. Hắn hơi cong môi, rút khăn giấy trên tủ đầu giường, lau tay cho Hạ Diệc Sơ.
"Nhật An, cảm giác dùng tay em thoải mái hơn nhiều so với tự làm...", Cố Dư Sinh nhìn cô thỏa mãn, ánh mắt sáng lấp lánh, còn muốn nói tiếp: "Anh tưởng..."
"Im."
Hạ Diệc Sơ lập tức dùng tay bịt miệng Cố Dư Sinh, không cho hắn nói nữa.
Cố Dư Sinh kéo tay Hạ Diệc Sơ xuống, kề mặt vào mặt cô, nói nhỏ vào tai cô: "Nếu chúng ta kết hôn, vậy có thể làm càng nhiều nha."
!!!
Không nghĩ tới tên này vừa phát tiết xong liền nghĩ đến chuyện làm lâu dài rồi.
Cố Dư Sinh thấy Hạ Diệc Sơ không trả lời, cắn vành tai cô một chút. Hạ Diệc Sơ có nhiều điểm mẫn cảm, mà vành tai là một trong những điểm đó. Cố Dư Sinh không nặng không nhẹ cắn một cái làm lông tơ toàn thân cô đều dựng đứng.
"Còn lâu. Chúng ta xuống dưới trước. Nãy giờ lâu rồi, nếu em không về, người nhà sẽ tức giận." Hạ Diệc Sơ duỗi tay đẩy hắn.
"Không!"
"Anh không cái gì? Không để em về nhà hả?" Hạ Diệc Sơ vỗ vỗ lên người hắn, "Mau, đừng náo nữa, em muốn về nhà ăn cơm."
"Em ở nhà anh ăn cơm đi." Cố Dư Sinh ôm người vào lòng, bướng bỉnh nói: "Sớm muộn cũng phải gả sang đây."
Gả chồng!
Cho dù gả, cũng còn một khoảng thời gian lâu nữa.
"Không cần đẩy nữa, anh ngủ rồi, ngủ không biết trời trăng gì, lại còn có tật bắt được vật gì sẽ không buông tay."
Ngươi muốn chơi xấu sao Tiểu Sinh?
Hạ Diệc Sơ nhịn không được trợn trắng mắt. Thái độ Hạ Diệc Sơ cường ngạnh, Cố Dư Sinh càng cường ngạnh hơn.
Chờ hai người xuống lầu, Cố Thành và Ôn Như đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, cùng nhau khuyên bảo Hạ Diệc Sơ.
Cuối cùng, cô cũng quyết định ở lại Cố gia một đêm.
Hạ Diệc Sơ gọi điện về nhà báo, cô không nói ở lại nhà Cố gia, chỉ nói ngủ lại nhà bạn học. Mẹ nuôi cũng không quan tâm cô nên mấy việc như thế này không hề để bụng, ừ một tiếng rồi thôi.
Hạ Diệc Sơ ngủ lại phòng dành cho khách một đêm. Hôm sau, cô cùng Cố Dư Sinh đi xe riêng của Cố gia đến trường.
Hai người ăn mặc giống nhau, tay nắm tay đi trong vườn trường.
Đối với hai kẻ sáng sớm rải cẩu lương này, các bạn học qua đường đều xem như không thấy.
Mỗi ngày đi học, tan học, đều có đôi có cặp, lúc học còn ngồi cùng bàn. Hơn nữa, còn mặc đồ đôi.
Lúc nào hắn cũng dính bên người Hạ Diệc Sơ không chịu rời đi.