Cố Dư Sinh chạy trối chết, phỉ nhổ chính mình, rõ ràng muốn nối lại quan hệ tình cảm với Hạ Diệc Sơ, vậy mà gặp nhau lại nói mát hờn dỗi, còn bỏ đi như thế.
Hắn vừa đi xuống cầu thang, vừa vò đầu tóc mình. Trước mặt người khác, hắn vẫn luôn là một quý công tử hoàn mỹ thanh tuyển, từ khi hiểu chuyenj đến giờ, chưa bao giờ thất thố như vậy.
Hay là quay trở lên, cứu vãn tình hình?
Cố Dư Sinh đứng giữa cầu thang, chống tay dựa vào vách tường, thân sắc hoang mang rối rắm, trong lòng bồi hồi không thôi.
Đột nhiên, mặt đất lắc lư. Xảy ra chuyện gì?
Cố Dư Sinh tay vịn chặt cầu thang, vô cùng kinh sợ.
Mặt đất đong đưa, dao động càng ngày càng lớn, toàn bộ khu dạy học cũng lắc lư theo, trên vách tường bắt đầu xuất hiện khe nứt gãy.
Cố Dư Sinh chống đỡ thân thể, chẳng lẽ là động đất?
Vừa nghĩ đến đây, thang lầu phía trên hắn sụp một mảnh đổ lên người hắn. Cố Dư Sinh bị đất đá đè ngã trên mặt đất, đầu đau nhức, hô hấp khó khăn, toàn thân không thoải mái.
Âm thanh cảnh báo dồn dập, Cố Dư Sinh cố gắng hô to cầu cứu, nhưng lại vô lực, nhắm mắt hôn mê bất tỉnh.
Trên sân thượng, Hạ Diệc Sơ vừa nghe hệ thống thông báo tính mạng Cố Dư Sinh đang bị đe dọa, lập tức yêu cầu hệ thống cung cấp vị trí của hắn. Hạ Diệc Sơ đi theo mũi tên chỉ đường màu vàng, thân thể nhanh nhẹn, chạy như bay xuống lầu.
Khu dạy học có tổng cộng bảy tầng lầu, học sinh chỉ học ở sáu tầng dưới. Tầng bảy là phòng chứa các phương tiện truyền thông hoặc phòng thí nghiệm. Giờ này không có lớp nào thực hành thí nghiệm, tầng thượng không có ai lui tới nên cũng không ai bị nạn chạy ra từ tầng này. Vì vậy, Cố Dư Sinh cũng không bị đám đông giẫm đạp.
Hạ Diệc Sơ tìm được Cố Dư Sinh đang bị đất đá đè tới ngất đi, vết máu không ngừng thấm đẫm ra bên ngoài. Hạ Diệc Sơ hoảng hốt, mau chóng loại bỏ các chướng ngại vật, chạy đến trước mặt Cố Dư Sinh.
"Cố Dư Sinh, tỉnh, mau tỉnh lại." Hạ Diệc Sơ vỗ vỗ vào mặt Cố Dư Sinh.
Hạ Diệc Sơ nhìn xung quanh, khắp nơi hoảng loạn, lầu dưới âm thanh mọi người lẩn trốn nhốn nháo, phòng học hỏng đến thảm hại, khe nứt trên vách tường toác rộng ra. Hạ Diệc Sơ trầm măc, dùng linh khí tu luyện mấy ngày dời khối đất đá đang đè trên người Cố Dư Sinh.
Dù hệ thống cho biết đối tượng nhiệm vụ sẽ không chết, nhưng Hạ Diệc Sơ vẫn lo lắng không yên tấm. Tuy Hạ Diệc Sơ không thích Cố Dư Sinh nhưng là đối tượng nhiệm vụ, cô cũng không thể để bất cứ chuyện gì xảy ra với hắn.
"Hệ thống, có cách nào làm Cố Dư Sinh tỉnh lại không?"
"Có bách dụng đan, đổi một viên trừ 100 điểm tích phân, cô đổi không?"
"Đổi." Hạ Diệc Sơ không cần suy nghĩ, trả lời.
Nháy mắt, trong tay Hạ Diệc Sơ đã có một viên đan dược đen như mực. Hạ Diệc Sơ liền đút vào miệng Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh nuốt viên thuốc rồi, trong lòng Hạ Diệc Sơ bỗng nhẹ nhõm hẳn đi. Cô cẩn thận dìu hắn đi xuống lầu.
Khu dạy học vẫn lắc lư, nhưng Hạ Diệc Sơ thường xuyên tu luyện Dịch Cân Kinh sau khi vào thế giới này, nên dìu thêm một người vẫn có thể giữ thăng bằng, né đất đá rơi tứ tung, chạy đi tìm chỗ an toàn.
Học sinh trong khu này đều đã chạy đi, Hạ Diệc Sơ đi xuống mấy tầng lầu vẫn không gặp được ai.
Tiếng chuông cảnh báo đã ngừng, từ loa phóng thanh, hiệu trưởng hướng dẫn mọi người rời phòng học, rời ký túc xa, tập trung ở sân thể dục một cách thứ tự, từ từ, tránh dẫm đạp người khác.
Hạ Diệc Sơ tay dìu Cố Dư Sinh, trong lòng yên lặng phun tào, sớm biết hôm nay có động đất, cô sẽ chẳng điên khùng chạy đến sân thượng làm gì.
Lúc này, đột nhiên Cố Dư Sinh duỗi tay, kéo tóc Hạ Diệc Sơ một cái thật mạnh khiến cô đau đến kêu lên, hai người cùng té ngã trên mặt đất.
"Cố Dư Sinh! Anh tìm chết hả?" Hạ Diệc Sơ gỡ tóc mình ra, đẩy hắn một cái.
Mới tỉnh lại, bị đẩy một cái, Cố Dư Sinh cúi đầu ho khan.
"Đinh! Bổn hệ thống đã sửa thành công, ký chủ, thứ cô muốn trước đây đã có rồi, sẽ truyền tống cho cô."
Âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu Hạ Diệc Sơ, cô chưa kịp phản ứng lại thì một trận đau đớn mãnh liệt truyền đến, cô ôm đầu, thân thể cuộn tròn, chân mày nhíu chặt.