Cũng như vị diện trước, sau khi kết thúc nhiệm vụ, Hạ Diệc Sơ lựa chọn lưu lại, cùng Đông Phương Dật trải qua quãng đời còn lại.
Sau khi tập đoàn Chân thị đóng cửa, Hạ Diệc Sơ tiếp tục đi học, độc lai độc vãng, cô còn học lên cao hơn để tiếp thu được nhiều tri thức hơn.
Thân thể Đông Phương Dật đã được Hạ Diệc Sơ chữa trị hoàn toàn cho nên đối với lựa chọn của cô, cả nhà Đông Phương Dật và Tô Quốc Chí đều tán đồng.
Đông Phương Dật chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là sau khi tốt nghiệp đại học, hai người liền tổ chức một hôn lễ long trọng.
Sau khi kết hôn, tình cảm hai người đều như lúc ban đầu. Mọi người đều nói thất niên chi dương*.
(*Thất niên chi dương: nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.)
Hai người rất ít khi khắc khẩu, nếu có đều là Đông Phương Dật nhận sai trước. Dù sao cũng phải nói, Hạ Diệc Sơ đời này thật sự hạnh phúc.
Một lần nữa trở lại không gian hệ thống, Hạ Diệc Sơ trong trạng thái linh thể, trôi nổi giữa không trung.
Trước mặt cô, một bức màn ánh sáng hiện lên, mặt trên là tin tức:
Hệ thống tâm nguyện
[Tư liệu ký chủ:
Tên họ: Hạ Diệc Sơ
Giới tính: Nữ
Tuổi: -
Bên ngoài: -
Trí lực: -
Thanh âm: -
Khí chất: -
Thể lực: -
May mắn: -
Kỹ năng: Dịch Cân Kinh, Tây y.
Khen thưởng:
Đã hoàn thành nhiệm vụ số: 4
Nhưng dùng tích phân: 860
Công đức lượng: 980]
Nhiệm vụ này cũng như nhiệm vụ trước, tích phân và công đức thay đổi không lớn.
Hạ Diệc Sơ nhìn tư liệu của mình, quả nhiên, chỉ cần ở một thế giới học được kỹ năng nào đó, liền biến thành kỹ năng của riêng mình.
Hạ Diệc Sơ nhắm mắt lại, thả ra huyền phù vào cầu tâm nguyện bên cạnh. Quả cầu tâm nguyện sáng lên, hình ảnh của Đông Phương Dật và tình cảm đối với thế giới đó dần trở nên mơ hồ. Cho đến khi, ánh sáng từ quả cầu tâm nguyện trở nên mờ nhạt và biến mất, Hạ Diệc Sơ thu tay lại, thần sắc không đổi.
"Đi thôi, đến thế giới tiếp theo."
"Được, ký chủ, bắt đầu truyền tống."
- -------------------------------------
Lúc Hạ Diệc Sơ khôi phục ý thức, mơ hồ thấy có người đứng trước mặt, không ngừng ồn ào, hai tay nắm hai vai cô, vừa nói vừa dìu cô đi.
"Hạ Nhật Hòa, đừng tưởng rằng Cố Dư Sinh đồng ý làm bạn trai cô, cô thật sự cho rằng hắn coi trọng cô. Bất quá, chỉ là chơi đùa mà thôi.!"
"Cô ta cũng không biết mình là ai. Nhiều người thích Cố Dư Sinh như vậy, mấy người đó so với cô ta cũng tốt hơn. Cô ta làm gì có thể được hắn ưu ái tới?"
"Nói gì đi chứ. Bộ không nói người ta sẽ nghĩ cô câm sao."
"Không biết xấu hổ! Dám câu dẫn Cố Dư Sinh, ngày nào cũng đưa đồ ăn sáng, có ai hiếm lạ gì bữa ăn sáng của cô đâu!"
- -------------------------------
Âm thanh của các nữ sinh không ngừng truyền vào tai Hạ Diệc Sơ. Đồng thời, Hạ Diệc Sơ cũng cảm thấy thân thể này có gì đó khác thường, dường như là phát sốt, đầu óc choáng váng, hoa mắt, dạ dày cuộn trào, rất không thoải mái.
Ha Diệc Sơ nhíu chặt mi, "Đừng lung lay", thanh âm mềm như bông cũng không có tác dụng, đối phương căn bản không thể nghe được cô nói gì.
Trước nay đều chưa từng xuyên qua vào thời điểm rối loạn như vầy. Cô duỗi tay, dùng toàn lực đẩy người kia ra.
Cô gái kia cũng không nghĩ tới Hạ Diệc Sơ đột nhiên phản kháng, nhẹ buông tay, lùi lại vài bước.
Hạ Diệc Sơ ngã xuống, đau đớn làm cô lâm vào hôn mê.
"A!" Cô gái kia trơ mắt nhìn Hạ Diệc Sơ té xuống cầu thang, máu tươi chảy ra, mở to mắt, sợ hãi kêu thành tiếng.
- --------------------------
Chờ Hạ Diệc Sơ tỉnh lại lần nữa, thì đã ở trong bệnh viện, khoang mũi ngập mùi nước khử trùng, vết thương trên người đều đã được xử lý.
Hạ Diệc Sơ đánh giá hoàn cảnh một chút, nhắm hai mắt lại, gọi hệ thống cung cấp tin tức và nhiệm vụ ở thế giới này.
Cô hiện tại xuyên vào thân thể của nguyên chủ tên là Hạ Nhật Hòa, một cô nhi, sáu tuổi bị lạc cha mẹ nên vào cô nhi viện, tám tuổi, được nhận nuôi.
Người nhận nuôi nguyên chủ ban đầu đối xử cũng không tệ lắm, về sau sinh được một đứa con nên đối với Hạ Nhật Hòa lạnh nhạt, không đánh mắng gì nhưng toàn bộ việc nhà đều bắt cô ấy phải làm.
Ở trong một gia đình như vậy, tính cách của Hạ Nhật Hòa dần trở nên nhút nhát, tự ti. Được cái cô ấy học hành khá tốt, từ nhỏ đến lớn, đều hạng nhất. Lúc các bạn cùng tuổi nghỉ ngơi, ra ngoài chơi, Hạ Nhật Hòa phải ở nhà làm việc nhà.
Mỗi ngày Hạ Nhật Hòa đều chỉ có đến trường rồi về nhà, tính cách nhút nhát, nên cũng không có bạn.
============================
Chào mừng các bạn đến với chương mới, tuần sau Mi lại bận rộn làm báo cáo cuối năm rồi. Nếu không có chương, các bạn đừng buồn nha, sẽ không bỏ.