Thời gian lại trôi qua hai ngày nữa, nhiệt độ lời đồn đãi bên ngoài về Mặc Thiên Lời không giảm mà còn tăng, vẫn ồn ào huyên náo ở kinh thành.
Bất quá, làm Hạ Diệc Sơ khiếp sợ nhất, lại là một chuyện lớn phát sinh ở kinh thành hôm nay.
Đó chính là, Sở Hoàng tứ hôn cho Ngũ hoàng tử Mặc Quân, hơn nữa đối tượng, lại là nữ nhi Thượng Quan Nguyệt của Võ Uy Đại tướng quân.
Hạ Diệc Sơ khi nghe tin tức này, tâm tình khiếp sợ, quả thực không khác gì lúc cô xảy ra tai nạn xe cộ, trước khi chết nhìn thấy bộ dáng hung thủ.
"Thượng Quan Nguyệt không phải nữ chính của thế giới này sao? Tại sao lại gả cho Ngũ hoàng tử vậy?" Hạ Diệc Sơ ở trong đầu hỏi hệ thống, cõi lòng đầy khó hiểu.
"Cái này...... Chắc là do lần trước săn thú ở rừng rậm đã làm trật một đoạn cốt truyện đi." Hệ thống 233 hé răng.
Mà Hạ Diệc Sơ lúc này mới nhớ tới, ở trong cốt truyện cũ, lúc ấy người cứu Thượng Quan Nguyệt từ miệng hổ ra chính là Mặc Thiên Trần, cho nên cuối cùng Hoàng Thượng mới tứ hôn cho Mặc Thiên Trần và Thượng Quan Nguyệt.
Mà hiện tại, đối tượng đem Thượng Quan Nguyệt từ miệng hổ ra biến thành Ngũ hoàng tử Mặc Quân, vậy tất nhiên cũng......
Cốt truyện chạy rất là tự nhiên không lệch lạc, điều này làm cho Hạ Diệc Sơ muốn đem cốt truyện vặn về vị trí cũ cũng không có chỗ xuống tay.
Bất quá, Hạ Diệc Sơ ở từ trong miệng hệ thống biết, hóa ra tình cảm nam nữ ở trong bộ tiểu thuyết này chỉ là phụ, có hỏng cũng không ảnh hưởng tới tiến triển nhiệm vụ của cô, trong lòng liền nhẹ nhàng thở ra.
Cô sợ nhất là nữ chính đi lệch hướng, hệ thống sẽ phán định nhiệm vụ thất bại. Mà hiện tại, không ảnh hưởng tới nhiệm vụ của cô đương nhiên là không thể tốt hơn, còn Mặc Thiên Trần, dù sao hiện tại hắn cũng không thích Thượng Quan Nguyệt, thế gian này cô nương ngàn ngàn vạn vạn, không sợ tìm không thấy người phù hợp.
Hạ Diệc Sơ mang theo nha hoàn ở bên ngoài đi dạo một vòng, tùy tay mua vài thứ, sau đó quay về phủ đệ.
Vừa vào cửa, Hạ Diệc Sơ tùy tiện bắt một hạ nhân, mở miệng hỏi hắn vị trí Mặc Thiên Trần. Hạ Diệc Sơ vừa mới ở bên ngoài mua chút điểm tâm trở về, có một phần chuyên môn mua cho Mặc Thiên Trần, cô muốn tự cầm đi đưa cho hắn.
"Hồi Vương phi, Trương Thái Y đang tái khám Vương gia, có cần nô tỳ dẫn đường cho ngài không ạ?" Nha hoàn kia mở miệng hỏi.
"Trương Thái Y nào?"
"Là Trương Tiểu Thanh Trương Thái Y."
"Nga, không cần, ngươi đi xuống đi." Hạ Diệc Sơ tùy ý vẫy tay, tận lực xem nhẹ cảm giác đột nhiên không thoải trong lòng, nhấc chân đi về sân của mình.
Hồng Nguyệt sau lưng đi theo, ở Hạ Diệc Sơ bên người nhẹ giọng hỏi: "Vương phi, chúng ta không đi tới chỗ Vương gia sao?"
"Không đi." Hạ Diệc Sơ nói, ánh mắt trong lúc lơ đãng nhìn thấy điểm tâm trong tay cô, tiếp tục nói: "Đem toàn bộ số điểm tâm này cầm tới sân của ta đi."
"Vâng, nô tỳ tuân mệnh."
Hạ Diệc Sơ về tới sân thì tĩnh tọa ở án thư, bắt đầu đề bút luyện chữ.
Chỉ là, thời gian qua hơn nửa chén trà, Hạ Diệc Sơ nhìn chữ viết dưới ngòi bút kia vẫn hỗn độn như cũ, dứt khoát buông xuống bút.
Cô cũng không biết trong khoảng thời gian này mình bị gì nữa.
Gần đây, nghe nói vị Trương đại phu vốn tái khám cho Mặc Thiên Trần thân thể không tốt, cho nên cố ý xin Hoàng thượng một tiếng, để nữ nhi Trương Tiểu Thanh của hắn tới xem bệnh cho Mặc Thiên Trần.
Cái người Trương Tiểu Thanh kia, Hạ Diệc Sơ cũng gặp qua nàng ta hai lần, chỉ là không biết tại sao, Hạ Diệc Sơ cũng không biết phải biểu đạt cảm giác của mình đối với Trương Tiểu Thanh như thế nào cho đúng.
Hạ Diệc Sơ cảm thấy mình cũng không phải người thích dùng ác ý để nghiền ngẫm người khác, nhưng, cô ở ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Trương Tiểu Thanh, hình như cảm giác được Trương Tiểu Thanh lòng mang ác ý thật sâu đối cô, dù mỗi lần Trương Tiểu Thanh nhìn thấy cô, đều sẽ hành lễ, trên mặt tươi cười tươi đẹp.
Nhưng, Hạ Diệc Sơ lại đối với nàng ta không có chút hảo cảm nào.
Cho nên, mấy ngày này, Hạ Diệc Sơ vẫn luôn cố tình tránh tiếp xúc với người này.Nhưng hiện tại......
Hạ Diệc Sơ đứng lên, đi ra ngoài nội thất, nói với Bích Ngọc bên ngoài: "Bích Ngọc, Trương đại phu còn đang xem bệnh cho Vương gia sao?"
Không biết tại sao, trong lòng Hạ Diệc Sơ khống chế không được phiền loạn, giống như là có chuyện gì không tốt đã xảy ra vậy.
Bích Ngọc đứng ở bên ngoài, vừa định mở miệng trả lời, lại không ngờ tới, một bóng người hoang mang rối loạn từ bên ngoài vọt vào.
Tốc độ kia cực nhanh, vậy mà hai thị vệ trông coi cổng sân cũng không ngăn hắn lại.
Chờ người này tới gần, Hạ Diệc Sơ mới phát hiện, người chạy vào là con trai độc nhất của quản gia Tiểu A Ngưu.
Tiểu A Ngưu vừa đến, nhìn thấy Hạ Diệc Sơ, lập tức quỳ gối trước mặt Hạ Diệc Sơ, thần sắc nôn nóng, nói với Hạ Diệc Sơ: "Vương phi, Vương gia đã xảy ra chuyện, ngài mau qua nhìn ngài ấy đi."
"Cái gì?!" Hạ Diệc Sơ thần sắc kinh hãi, nói với Tiểu A Ngưu đang quỳ gối trước mặt cô: "Ngươi mau đứng lên, chúng ta vừa đi vừa nói."
"Vâng." Tiểu A Ngưu vội vàng từ trên mặt đất bò lên, đi theo sau lưng Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ vội vàng đi về chỗ Mặc Thiên Trần, Tiểu A Ngưu đi theo bên người cô, vẻ mặt háo sắc (!?) nói: "Nô tài cũng không biết chuyện như thế nào, hôm nay, sau khi Trương Thái Y tái khám cho Vương gia xong, nói vết thương trên người Vương gia đã khỏi hẳn, hơn nữa sau này sẽ không tái phát. Chỉ là về sau không biết nàng ấy cùng Vương gia nói cái gì, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có lập tức rời đi. Sau đó, tiểu nhân nghe thấy trong phòng đột nhiên truyền đến âm thanh Vương gia tức giận quát lớn, và giọng Trương Thái Y. Chờ lúc tiểu nhân muốn đẩy cửa vào xem thì lại bị Vương gia cự tuyệt, chỉ nghe được Vương gia vẫn luôn kêu tên Vương phi, cho nên nô tài liền cả gan chạy tới tìm Vương phi."
Tiểu A Ngưu háo sắc nói.
Tuy rằng không đến mức hồ ngôn loạn ngữ, câu nói cũng cực kỳ rõ ràng, nhưng Hạ Diệc Sơ nghe hắn nói xong, trong lòng lại càng thêm nôn nóng và lo lắng.
Đoàn người nhanh chóng đi vào nơi ở của Mặc Thiên Trần, Hạ Diệc Sơ đẩy cửa phòng, cửa phòng đóng chặt không chút sứt mẻ, vậy mà đẩy không ra!
"Thiên Trần, Thiên Trần, chàng ở bên trong sao?" Hạ Diệc Sơ duỗi tay mạnh mẽ đập cửa, một bên lớn tiếng mở miệng với Mặc Thiên Trần bên trong.
Bên trong không có truyền đến thanh âm nào, không chỉ có Hạ Diệc Sơ, bên cạnh không biết từ khi nào, hội tụ vài nô tài nha hoàn và thị vệ.
Hạ Diệc Sơ lại giơ tay vỗ vỗ thật mạnh, cửa phòng như cũ không chút sứt mẻ.
Hạ Diệc Sơ thu hồi tay, lúc cô quyết định để thị vệ lấy kiếm chém cánh cửa này ra, thì đột nhiên cánh cửa cứng ngắc kia mở ra, một lực hấp dẫn mãnh liệt trực tiếp đem cả người Hạ Diệc Sơ hút vào, sau đó cửa phòng lần thứ hai bị một lực vô hình khép lại.
Hạ Diệc Sơ bị hút vào trong phòng, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã lọt vào trong một cái ôm ấp nóng bỏng, phiếm mũi thoang thoảng mùi hương, hô hấp nóng rực phun sau tai cô, thân thể của cô bị một đôi tay mạnh mẽ hữu lực hung hăng cấm chế.
Hạ Diệc Sơ ngẩn người, mới phản ứng lại người ôm cô là Mặc Thiên Trần.
Bất quá, phản ứng của Mặc Thiên Trần giống như có chút không thích hợp a.