"Hái cho ta một bó đem tới phòng của ta." Vương hậu đầu đội vương miện người mặc váy xoè hoa lệ thu tầm mắt lại nói.
Trên mặt thị nữ xuất hiện kinh ngạc trong nháy mắt, Trầm Mộc Bạch đưa lưng về phía nàng ta nên không nhìn thấy.
Thị nữ có chút muốn nói lại thôi, ngay sau đó nghĩ đến Vương hậu tính tình nói một không nói hai, cho tới bây giờ không cho phép người khác ngỗ nghịch nàng. Liền tranh thủ lời nói trong cổ họng muốn nói ra lại thu hồi lại, nói một tiếng, "Vâng, Vương hậu."
Trong hoa viên trừ bỏ hoa, còn có dây leo màu trắng dưới bàn trà, trước kia nguyên chủ suốt ngày hoặc là nghĩ biện pháp chạy tới nơi của Quốc vương, hoặc là ở trong cung điện ăn mặc đủ loại. Bình thường không thích đi dạo lung tung, dưới cái nhìn của cô, thân làm Vương hậu liền muốn bưng giá đỡ tự phụ, ở trong vương đô cùng những nữ hài chưa trải qua sự đời có gì khác biệt.
Ngồi vào cạnh bàn trà màu trắng, Trầm Mộc Bạch phân phó thị nữ mang đến một chút nước trà cùng điểm tâm, ngửi lấy không khí mang theo hương hoa, chỉ cảm thấy tâm tình một trận thư thái.
Chẳng được bao lâu, thị nữ liền đem nước trà điểm tâm bưng đến đây.
Âm trà màu trắng sứ đổ ra nước trà ấm áp trong ấm, hơi nước mờ mịt nương theo mà bay lên, thanh âm rò rỉ dễ nghe êm tai.
Trầm Mộc Bạch nâng chung trà lên uống một ngụm, hơi nheo mắt lại, lấy thêm một khối bánh ngọt, cắn nhẹ.
Bánh ngọt mềm mại vào miệng tan đi, mùi vị mỹ vị lập tức bắt được tâm ăn hàng của Trầm Mộc Bạch.
"Oa, ăn thật ngon nha hệ thống." Trầm Mộc Bạch cảm động oa oa gọi.
Hệ thống "Cô không phải vừa nãy mới ăn một con gà sao?"
Trầm Mộc Bạch lần nữa cắn một cái bánh ngọt, có chút nói hàm hồ không rõ, "Đúng vậy nha, nhưng là ta lại đói.."
Hệ thống cũng không muốn để ý đến cô.
Sau khi liên tục ăn ba khối bánh ngọt, Trầm Mộc Bạch lại uống một hớp nước trà, lần này là thật sự ăn không nổi nữa.
"Cho ta ăn, cho ta ăn." Một đường thanh âm vang lên bên tai.
Trầm Mộc Bạch quay đầu nhìn một chút, thị nữ cách đó không xa vẫn đứng tại chỗ chờ.
"Hệ thống, là ngươi tại nói chuyện?" Trầm Mộc Bạch kỳ quái nói.
Hệ thống "Tôi lúc nào nói chuyện?"
"Cho ta ăn, cho ta ăn." Lúc này, âm thanh kia lại lần nữa vang lên, hơn nữa so với lần trước càng thêm rõ ràng.
Trầm Mộc Bạch cúi đầu xuống, nhìn thấy dưới mặt bàn một con vẹt toàn thân cũng là màu trắng.
Vẹt có chút ngoẹo đầu, con mắt tròn vo màu đen không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm, "Ngươi cái nữ nhân ác độc này."
Trầm Mộc Bạch, "..."
Vẹt động, bay đến trên ghế bên cạnh nàng, ngoẹo đầu nhìn cô.
Trầm Mộc Bạch hạ giọng hung ác nói, "Có tin ta ăn ngươi hay không?"