Sau đó đứng dậy, Trầm Mộc Bạch có chút không yên lòng, nhưng cũng không có đến tâm thần đều không ở đây, cô cảm giác được thân thể lắc một lần, trái tim đột nhiên rũ xuống, vô ý thức liền muốn nắm cái đồ vật gì.
Nhưng là đã không kịp.
Thẳng đến một cái tay bắt được cô, đi theo một chỗ ngã xuống.
Không có đau đớn trong dự tưởng, Trầm Mộc Bạch mở mắt ra, phát hiện Trình Dịch Nam hai cánh tay đưa cô vòng lên, vững vàng đưa cô bảo vệ.
Dưới thân là đối phương lồng ngực cường tráng.
Một trận an tâm không tồn tại.
Cô liền vội vàng đứng lên, "Trình Dịch Nam, cậu không sao chứ."
Nam sinh chống lên nửa người, hừm.. một tiếng nói, "Anh không có bị ngã chết, trước hết muốn bị em đè chết."
Trầm Mộc Bạch, "..."
Cô không để ý đối phương ác miệng, đưa tay đi sờ, "Có bị thương hay không, có gãy xương hay không?"
Trình Dịch Nam thần sắc trên mặt trong nháy mắt không được tự nhiên, đẩy tay người ra, "Thả ra."
Ngay sau đó đứng dậy.
Trầm Mộc Bạch liên tục xác nhận đối phương giống như xác thực không có vấn đề, lúc này mới yên lòng lại. Từ xưởng thép vứt bỏ đi ra, Trình Dịch Nam nhìn bóng lưng nữ sinh rời đi, gọi điện thoại, "Giúp tôi nhìn vào chị dâu cậu trở về."
"A a, Nam ca, anh cùng chị dâu thế nào? Cãi nhau?" Bên kia truyền đến một đường thanh âm tùy tiện.
Sắc mặt hắn lập tức trở nên cực kỳ khó coi, mắng một câu, "Để cậu đi nhìn cứ nhìn, lấy ở đâu nói nhảm nhiều như vậy."
Sau đó cúp điện thoại, hướng về phương hướng bệnh viện đi đến.
Trình Dịch Nam cánh tay quả thật có chút gãy xương rất nhỏ, chỉ là hắn cực lực nhẫn nại, không để cho người ta nhìn ra.
Hắn cảm thấy mình rất không có tiền đồ.
Nhìn đối phương cái thần sắc lo lắng kia, cũng rất dễ dàng bị mê hoặc.
Cảm thấy Tống Dao tựa như là thực thích bản thân.
Nhưng là khả năng sao?
Trình Dịch Nam che giấu đáy mắt tự giễu, câu môi cười nói, "Người đó có yêu mến mình còn đi làm anh trai của mình?"
Duy nhất để cho hắn cảm thấy dễ chịu là, Tống Dao cũng không thích anh trai.
Trình Dịch Nam là treo băng vải mang về, anh trai hắn nhìn hắn một cái, dò hỏi,
"Đi đánh nhau?"
Ngữ khí rất bình thường, không có cái gì dị dạng.
"Anh không biết sao?" Hắn đặt mông ngồi xuống, dùng cái tay còn lại mở ti vi, nhìn lên trận bóng rổ hôm nay, "Làm gì giả bộ."
Trình Dịch Bắc mặt không đổi sắc nói, "Làm sao? Chẳng lẽ không phải?"
"Đệt." Trình Dịch Nam thấp mắng nhỏ một câu, sau đó gãi gãi đầu, trợn mắt nhìn sang, "Anh muốn thế nào mới bằng lòng cùng Tống Dao chia tay?"
Trình Dịch Bắc vừa uống nước, một bên nhìn bản thiết kế, "Lời này chẳng lẽ không phải nên là anh hỏi cậu sao?"
"ahihi." Trình Dịch Nam cười lạnh nói, "Em trai ruột cũng không sánh nổi một cái nữ nhân kết giao mấy tháng, ca, anh chính là anh trai em sao? Anh ánh mắt lúc nào trở nên kém như vậy, muốn cái nữ sinh gì, còn không phải anh một câu sao."
"Câu nói này anh còn nguyên trả lại cho cậu." Trình Dịch Bắc không nhanh không chậm, thở dài một hơi, "Cậu đã biết rõ cô ấy không đáng, còn không bằng sớm buông tay."
"Anh không phải nói anh đã cùng người chia tay, không thích nữa sao?" Trình Dịch Nam sắc mặt tái nhợt, "Cô ấy bổ chân anh, cho anh đội nón xanh, dạng này anh đều có thể tha thứ, tâm tư anh có thể thật là lớn."
Trình Dịch Bắc nhìn qua, "Dù sao cũng là mối tình đầu của anh, kết thúc như vậy không khỏi quá không cam tâm." Hắn khẽ rũ đôi mắt xuống, "Huống chi, người đều sẽ phạm sai lầm, cho một lần cơ hội sửa lại, cũng không phải là việc khó gì."