Tài xế rất là cảm động, "Bạch tiểu thư, cô người thật tốt."
Trầm Mộc Bạch cười tủm tỉm chỉ nam sinh bên tường nói, "Lưu thúc, người kia chính là bạn trai cháu, có phải dung mạo rất soái hay không, hắn thành tích học tập rất tốt, mỗi lần cũng là cầm đứng đầu cấp."
Lưu thúc nhẹ gật đầu, "Lớn lên so thiếu gia của chúng ta còn tốt hơn."
Trầm Mộc Bạch nói, "Lưu thúc, chú ở đây chờ lấy cháu, cháu rất nhanh sẽ trở lại."
Chẳng được bao lâu, cô liền cầm lấy mấy chén cà phê nóng trở về, "Cho."
Tài xế cảm động đến nước mắt lưng tròng.
"Chúng ta cùng một chỗ vì hắn ủng hộ động viên, Tống Ninh chơi bóng rổ cũng có thể tốt rồi."
Trầm Mộc Bạch uống một hớp nói.
Tài xế nói, "Bạch tiểu thư người tốt, bạn trai cũng ưu tú, thực bất quá lại xứng."
Thế là.
"Ninh Ninh cô lên, cố lên."
"Bạn trai Bạch tiểu thư, cố lên."
Lạc Tử Phong, "..."
Đại thiếu gia rất khó chịu.
Đời hắn đều không có khó chịu như vậy qua.
Thi đấu kết thúc.
Tống Ninh không có chút nào ngoài ý muốn thắng trận.
Trầm Mộc Bạch tranh thủ thời gian cầm cà phê nóng đi lên, "Ninh Ninh, uống nhanh, vẫn là nóng đâu."