Trầm Mộc Bạch cảm thấy không có gì tốt giải thích, mau đem người đuổi đi.
Lạc Tử Phong nghiến răng nghiến lợi hướng về phía nam sinh nói, "Tống Ninh, cậu dám hay không dám cùng tôi nói một lần."
Tống Ninh nhìn Lạc Tử Phong một cái, "Không có gì để nói, nên nói đã nói."
Lạc Tử Phong nhìn chằm chằm thân ảnh đối phương rời đi, mặt đều xanh.
* * *
Quán cà phê sinh ý mười điểm nóng nảy, thời điểm quan hệ hữu nghị nhanh kết thúc, tất cả mọi người mệt mỏi đổ.
Lạc Tử Phong trong lòng càng nghĩ càng thấy đến cảm giác khó chịu.
Đứng người lên, quyết định tìm nữ nhân Bạch Lộ này, còn có để mình vào trong mắt hay không.
"Bạn học Lạc, cậu muốn đi đâu?" Lam Hề đêm nay mệt mỏi thảm, mấu chốt là cô ta đã phát huy bản thân mị lực to lớn nhất, đại thiếu gia còn vẫn như cũ bộ dáng thờ ơ.
Thấy người muốn đi, vội vàng hỏi tới một câu.
Lạc Tử Phong nào có tâm tình đi phản ứng cô ta.
Trầm Mộc Bạch cũng không biết cái vị hôn phu này của chính mình gần đây vì sao càng ngày càng kì quái, người ta tự động đưa tới cửa cũng không cần, hết lần này tới lần khác liền đến trêu chọc cô.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, nếu như bị đối phương tìm tới, khẳng định không dứt.
Tống Ninh mới vừa đổi về quần áo cũ, thấy thiếu nữ lén lút trốn ở sau cái bàn, khẽ rũ tầm mắt xuống, "Cậu lại làm cái gì?"
Trầm Mộc Bạch quay đầu.
Bên kia Lạc Tử Phong nhìn thấy, trừng trừng mắt, nhanh chân đi tới, một bộ khí thế hùng hổ.
Cô tranh thủ thời gian lôi kéo tay Tống Ninh nói, "Không có thời gian giải thích, bạn học Tống, tôi hôm nay mời cậu ăn mì."
Thiếu nữ tay nhỏ xúc giác mềm mại truyền đến, Tống Ninh hơi ngẩn ra, mắt sắc xám xuống.
Trầm Mộc Bạch lôi kéo người chạy một đoạn ngắn, thỉnh thoảng quay về phía sau nhìn một chút, thẳng đến không có trông thấy thân ảnh Lạc Tử Phong, lúc này mới dừng lại, thở phào nhẹ nhõm.