Tô Hoài Ngôn đáy mắt thú vị dần dần dày, "Chị, chị lại thẹn thùng cái gì? Chúng ta thế nhưng là chị em nha."
Trầm Mộc Bạch gian nan nói "Chúng ta không phải chị em ruột nha.."
Tô Hoài Ngôn một mặt ủy khuất thất lạc, "Tôi vốn cho là chị là coi tôi là em trai ruột, xem ra là tôi nghĩ nhiều."
Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm, đúng, chính là ngươi nghĩ nhiều.
Nhưng là trên miệng cô còn nói "Nam nữ khác nhau."
Tô Hoài Ngôn thản nhiên "Nhìn chị như rất không muốn."
Trầm Mộc Bạch không hiểu rùng mình một cái, luôn cảm giác cự tuyệt sau sẽ phát sinh cái gì không thể vãn hồi.
Hai suy nghĩ trong nháy mắt đánh mấy hiệp, cuối cùng cô cắn răng nói, "Được."
Tô Hoài Ngôn lúc này mới vui vẻ cười.
Mà Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm, không phải lõa thể nha, cay con mắt liền cay con mắt nha.
Một mặt xấu hổ giúp đỡ Tô Hoài Ngôn cởi quần, Trầm Mộc Bạch không dám ngẩng đầu, liền sợ thấy cái gì cái gì cái gì.
Trầm thấp tiếng cười khẽ ở phía trên vang lên, còn mang theo thanh âm thuộc về thiếu niên nhàn nhạt lười biếng, "Chị, chị nhắm mắt lại thì làm thế nào tắm cho tôi?"
Trầm Mộc Bạch trên mặt nóng đến không còn hình dáng, không cần soi gương cô cũng biết lúc này khuôn mặt nhất định đỏ giống cà chua, ".. Cái kia.. Không cần cởi nha."
Tô Hoài Ngôn thanh âm ra vẻ nghi hoặc vang lên, "Cái gì?"
Trầm Mộc Bạch xấu hổ kém chút không phát ra được thanh âm nào, ".. Chính là cái kia."
Tô Hoài Ngôn nhẹ nhàng cười, "Cái nào? Nếu là chị không nói rõ ràng, tôi cũng không biết đến cùng là cái gì đâu."
Trầm Mộc Bạch cắn răng nói, "Chính là đồ lót!"
Thanh âm Tô Hoài Ngôn một chút bối rối ở phía trên vang lên, "Đương nhiên không cần cởi nha, nếu là chị nghĩ muốn cởi ra mà nói, cũng không phải là không thể được."
Trầm Mộc Bạch một mặt thần sắc như bị chơi hỏng, nội tâm tràn đầy tuyệt vọng cùng sống không còn gì lưu luyến.
Thiếu niên thân thể trắng nõn như ngọc, mặc dù thân thể còn chưa phát dục hoàn toàn, nhưng là từ đường cong kia liền có thể nhìn ra được tương lai nhất định sẽ làm cho không ít nữ nhân điên cuồng phải muốn thét lên. Dưới xương quai xanh tinh xảo gợi cảm giọt nước một đường chảy xuống, đi qua cơ bụng như ẩn như hiện, sau đó trượt về bộ phận bí ẩn không thể miêu tả.
Trầm Mộc Bạch một mặt chết lặng tuân theo thiếu niên chỉ huy, cầm xà phòng ở trên lưng hắn lau tới lau lui.
Thanh âm thiếu niên vô tội mềm mại vang lên, Tô Hoài Ngôn quay đầu, "Chị, chị có thể hay không điểm nhẹ?"
Trầm Mộc Bạch gian nan nói ra, "Cậu có thể hay không.. Yên tĩnh một hồi?"
Tô Hoài Ngôn nghiêng đầu một chút, con ngươi như lưu ly cong cong, "Không thể nha, chị."
Sau khi Trầm Mộc Bạch xoa xong nửa người trên của thiếu niên, đối phương cười hì hì mở miệng nói.
"Tiếp xuống tôi có thể tự mình làm, vất vả rồi, chị."
Trầm Mộc Bạch hai mắt sáng lên, ngay sau đó liền nghe được thanh âm giống như ác ma vang lên, "Nhưng là chị phải ở chỗ này bảo vệ tôi nha, bằng không tôi không cẩn thận chết đuối thì làm sao bây giờ."
Trầm Mộc Bạch, "..."
ahihi chết đuối.
Không biết qua bao lâu, thanh âm Tô Hoài Ngôn cuối cùng vang lên.
Trầm Mộc Bạch tựa lưng về phía hắn vẫn không dám quay đầu, kiên trì hỏi, "Ngươi không có đang kỳ kỳ quái quái đi?"
Cô nói xong câu đó, sau lưng trầm mặc một mảnh.
Trầm Mộc Bạch lần nữa gọi qua một lần, "Tô Hoài Ngôn?"
Thanh âm thiếu niên mềm mại lúc này mới vang lên, chỉ là nội dung lại làm cho người ta không thể nào vui được, "Chị, chân tôi giống như bị tê."
Trầm Mộc Bạch, "!"
Cô một mặt khẩn trương quay đầu lại, mới vừa xích lại gần thiếu niên chuẩn bị kiểm tra, lại bị một cỗ lực to lớn kéo tới.