“Thái hậu, hết Trân Châu cao rồi.” Cầm cái bình ngọc rỗng tuếch, giọng Tầm Hương nôn nóng.
“Nhanh như vậy đã hết?” Diệp Huyên nhớ mình bôi thuốc mới được ba ngày, lúc trước còn dư đến phân nửa bình Trân Châu cao. Đại khái là vì chỗ kia quá mềm mại khiến nàng mỗi lần bôi đều phải bôi rất nhiều, mặc dù có hiệu quả, nhưng lại rất chậm. Diệp Huyên thở dài, “Ngươi tới thái y viện lấy thêm một bình đi.”
Tầm Hương lĩnh mệnh lui ra, thái hậu muốn Trân Châu cao, thái y viện tất nhiên là không dám không cho. Chủ viện Tôn Đỉnh cau mày: “Không phải là ta làm khó ngươi, nhưng nguyên liệu điều chế ra Trân Châu cao này là cống phẩm, mỗi năm chỉ làm ra được một lọ, bây giờ muốn làm ra một lọ mới, lão hủ thật sự là hữu tâm vô lực.”
Tầm Hương cũng hết cách, thái y viện thật sự không có, nàng đâu thể ép buộc người ta biến ra một lọ khác cho nàng. Nhưng nếu không bôi thuốc, vết thương của thái hậu phải mất bao lâu nữa mới lành. Tầm Hương thấy thái hậu mấy ngày nay mệt mỏi, vô lực trong lòng cũng sốt ruột không thôi. Trong lúc nàng đang u sầu, lại gặp Cao Thành Phúc.
Hắn cười hỏi: “Tầm Hương, ngươi ra ngoài làm việc gì cho thái hậu vậy?”
Tầm Hương thấy hắn như thấy cứu tinh. Cao Thành Phúc là nội quan tâm phúc bên người quan gia đã lâu, biết đâu hắn lại có cách. Tầm Hương liền kể cho hắn nghe chuyện Trân Châu cao, nàng cũng không ngu đi khai thái hậu cần, chỉ nói là mình sơ suất làm mất lọ Trân Châu cao của thái hậu, bây giờ thái hậu muốn dùng, trong lúc gấp gáp không biết làm sao.
Cao Thành Phúc nguýt nàng một cái: “Ngươi sao lại không cẩn thận như vậy, chúng ta là phận tôi tớ, cần phải nhanh tay lẹ mắt, cẩn thận chặt chẽ mới phải.” Rồi hắn lại cười, “Vừa đúng là năm trước quan gia ban cho ta một lọ, ta sai người đi lấy cho ngươi.”
Tầm Hương vô cùng cảm kích rời đi, vừa xoay người Cao Thành Phúc đã đem chuyện này nói cho Tiêu Diệp biết. Hắn biết Tiêu Diệp đối với vị trong Thừa Hương điện không bình thường. Trong lòng quý nhân nghĩ như thế nào, bọn họ là phận nô tài không thể phỏng đoán bừa bãi, nhưng thỉnh thoảng vẫn nên lấy lòng một chút.
Tiêu Diệp lâm vào trầm tư, Tầm Hương nói mấy tháng trước đã đánh mất bình Trân Châu cao kia, nhưng ba ngày trước mình còn thấy Diệp Huyên bôi thuốc. Tiêu Diệp sai người đi điều tra lại hành tung của Tầm Hương, biết được tì nữ này vừa ghé qua chỗ thái y viện, nói là thái hậu muốn Trân Châu cao. Tầm Hương không phải là loại nô tì có thể làm ra loại chuyện giả truyền ý chỉ, chứng tỏ thuốc này là Diệp Huyên muốn nàng ta đi lấy. Chỉ mới ba ngày, phân nửa bình thuốc mỡ đã bôi hết rồi? Hồi tưởng lại cảnh xuân sắc ngày đó, nơi Diệp Huyên bị thương rốt cuộc là nơi nào.
Nhớ lại đêm ở hành cung kia, Tiêu Diệp uống say. Hắn nhớ được bản thân đã nằm mơ, cảnh tưởng trong mơ vừa hương diễm vừa dâm mỹ, hắn áp một khối thân thể mềm mại dưới thân thô bạo giày vò, sáp đến độ nữ nhân đó khóc nức nở. Dung nhan người kia uyển chuyển hàm xúc, nụ cười ôn nhu, chính là dung nhan mà hắn ngày đêm nhớ thương… Sau khi tỉnh mộng, Tiêu Diệp phát hiện bản thân đang ngâm mình trong ôn tuyền, hạ thân có một mảng ẩm dính.
Phanh một tiếng, ly trà trong tay Tiêu Diệp rơi xuống đất. Cao Thành Phúc dè dặt cẩn trọng ngẩng đầu, nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tiêu Diệp thì lập tức ngây dại. Biểu cảm này... vô cùng phức tạp, kinh ngạc có, không an có, áy náy cũng có… Còn có phần cuồng nhiệt dữ tợn.
Không đợi hắn kịp phản ứng, Tiêu Diệp vội vàng đi ra ngoài, hắn vội vã theo sau: “Quan gia, quan gia… Ngài chậm chút đã. Mau mau mau, còn đứng ngẩn người đó làm gì, mau theo hầu quan gia.”
Nhóm nội quan vội vã chạy theo, bước chân Tiêu Diệp lại đột ngột dừng lại, lạnh lùng nói: “Đều đứng ở đây cho trẫm, Cao Thành Phúc.” Cao Thành Phúc vội vàng cúi thắt lưng chạy đến trước mặt Tiêu Diệp, hắn thản nhiên nói, “Canh giữ Ngọc Anh điện cho kỹ, ngươi hiểu ý trẫm không.”
Cao Thành Phúc rùng mình, hắn là tâm phúc Tiêu Diệp, tất nhiên biết rõ, nɠɵạı trừ vài người thân tín, người hầu hạ bên cạnh thái hậu đều là người do quan gia an bày, để Tiêu Diệp có thể giám thị nhất cử nhất động của thái hậu. Nữ nhân thông tuệ đã trải qua mưa gió trên triều, nhưng lại quá tín nhiệm đứa con do mình nuôi dạy, không chút phát hiện bản thân đã hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của Tiêu Diệp. Nếu Tiêu Diệp muốn gây bất lợi cho nàng , nàng hoàn toàn không có năng lực kháng cự.
Nhưng lúc này Cao Thành Phúc thật sự không hiểu, thái hậu không lộng quyền, đúng là một vị thái hậu hiền hậu tiêu chuẩn. Dưới sự áp chế của nàng, nɠɵạı thích tôn thất đều không dám sinh lòng bất chính. Hơn nữa chỉ mới đây thôi, quan gia còn đối tốt với thái hậu lắm, bây giờ sao lại thế này? Mặc dù trong lòng có nhiều nghi vấn, nhưng Cao Thành Phúc vẫn lĩnh mệnh lui xuống.
Trong bóng đêm, Ngọc Anh điện vô cùng yên tĩnh.
Tiêu Diệp mặc một thân huyền sam, bước vào tẩm điện như đi giữa chốn không người. Đợi đến khi hắn đi vào Ngọc Anh điện, cả toàn cung điện đều được thủ vệ nghiêm ngặt canh gác, ngay cả một con ruồi cũng không bay lọt.
Diệp Huyên đang nằm trong phòng đọc sách, không hiểu sao mi mắt nàng cứ giật liên hồi, không biết có điềm gì không nữa. Buông sách, nàng cao giọng gọi: “Tầm Hương.”
Không có người trả lời, trong tẩm điện vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng nước tí tách phát ra từ đồng hồ nước. Diệp Huyên lại gọi vài tiếng, đang định ra ngoài xem, lại thấy một bóng dáng cao ngất đang tiến về phía mình.
Tay phải Tiêu Diệp cầm một cái bình ngọc tinh xảo, dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Huyên, hắn cong môi cười: “Nghe nói nương nương muốn dùng Trân Châu cao, ta cố ý đưa đến đây cho người.”