“Thật nhanh…” Tiêu Diệp dùng tay niết ŧıểυ hoa châu của Diệp Huyên, đúng, chính là loại cảm giác này. Hắn nhớ tới tối hôm đó bên bờ ôn tuyền, cảm giác khít khao khiến hắn dường như sắp phát điên. Hoa huyệt nữ nhân ấm áp, ướt át, hắn đâm nơi cứng rắn nhất cũng yếu ớt nhất của mình vào, mị thịt gắt gao bao lấy hắn, trong nháy mắt, hắn cảm giác như mình bay lên chín tầng mây.
Cằm Diệp Huyên bị hắn giữ chặt, bị đứa con mà mình nuôi dạy ép buộc nhìn một màn gian dâm hương diễm. Huyệt khẩu phấn nộn bị Tiêu Diệp sáp thành đỏ au như hoa hồng, dưới sự chuyển động không ngừng của nam nhân, mỗi một lần trầm xuống đều như ngồi lên hoa tâm của nữ nhân. Huyệt khẩu bị một căn dươиɠ ѵậŧ đỏ đậm dữ tợn không ngừng tiến tiến xuất xuất banh rộng, trên thân dươиɠ ѵậŧ nổi đầy gân xanh, dâm thủy cùng tiền tinh hòa vào nhau, thấm ướt toàn thân cây gậy thô to đó . Hai khỏa túi thịt lông dưới gốc dươиɠ ѵậŧ cũng ướt sũng, hoa dịch vẩy ra cũng thấm ướt lông mao đen sì của Tiêu Diệp, hình ảnh vô cùng dâm mỹ.
“Đẹp mắt sao, mẫu hậu, cây gậy của Cửu lang lớn hay không lớn, làm người có thoải mái không...” Tiêu Diệp cắn cắn hai khỏa núm vυ" yêu kiều, lưu lại vết nước trên ngực Diệp Huyên , “Ta biết người đang rất thoải mái, chảy nhiều nước như vậy... ŧıểυ dâm huyệt mυ"ŧ nhanh như vậy, muốn cây gậy lớn của Cửu lang sáp vào, sáp mẫu hậu thật thoải mái đúng không?”
Lời nói trong miệng Tiêu Diệp càng ngày càng hạ lưu, động tác trừu sáp của hắn cũng càng lúc càng tàn nhẫn. Cảm giác đau đớn trong hoa kính khiến Diệp Huyên như chết lặng, Diệp Huyên cảm giác được có chút gì đó nóng nóng chảy ra, nàng biết đó không phải là dâm thủy phun ra khi động tình mà là máu.
“Đau... Đau quá...” Nàng vẫn luôn cắn chặt quai hàm cuối cùng cũng không chịu nổi mà phát ra tiếng rêи ɾỉ, nước mắt như chuỗi ngọc châu bị cắt đứt ào ào rơi xuống, “Đau quá...” Nàng không biết là đau đớn trên thân thể, hay là tâm của nàng.
Động tác của Tiêu Diệp từ từ ngừng lại, ánh mắt có phần hoảng hốt, tay phải dừng ở giữa không trung một chút mới hạ xuống lau đi nước mắt trên mặt Diệp Huyên: “Đừng, đừng khóc.”
Câu này vừa bật ra khỏi miệng, Diệp Huyên bỗng khóc òa . Thương tâm cùng ủy khuất tích lũy mấy ngày nay cuối cùng cũng được giải toả, nàng khóc đến nỗi không kịp thở, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một cục. Tiêu Diệp chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ luống cuống đến vậy của Diệp Huyên, trong trí nhớ của hắn, nương nương vĩnh viễn ôn nhu tươi cười, dường như có một bức tường vô hình ngăn cách nàng với mọi thứ xung quanh, khí chất thanh nhã thoát tục, khiến người khác không dám đến gần. Dù là thời điểm bị hắn cường bạo, nàng cũng chỉ cắn chặt răng, tuyệt không lộ ra một chút yếu đuối.
Tiêu Diệp vuốt ve người nàng, giống như đùa giỡn mèo con: “Còn đau hay không?”
“Còn.” Diệp Huyên lên tiếng, trong lòng nàng cũng có chút ngọt ngào, nhưng lại cảm thấy vì chút biểu hiện ôn nhu của Tiêu Diệp liền tha thứ cho hắn, thì dễ dãi cho hắn quá, vì thế xoay mặt đi, chỉ để lại cho Tiêu Diệp một cái gáy.
Tiêu Diệp tự biết mình đuối lý, ôm lấy eo nàng từ phía sau : “Mau ngủ đi.”
Một lúc lâu sau, Diệp Huyên mới nói: “Vậy ngươi mau ra ngoài.”
“Ta để lại bên trong, cam đoan không nháo người.” Bị mị thịt trong hoa huyệt hút lấy mà lại không thể động, Tiêu Diệp cũng không mấy thoải mái, hắn giải thích, “Nơi đó của người rất mềm mại, không để Trân Châu cao phát huy toàn bộ công dụng, miệng vết thương sẽ khép lại rất chậm.”
Diệp Huyên mắng thầm, đó còn không phải là do ngươi. Nhưng nàng biết Tiêu Diệp thương tiếc nàng, mặc dù làm vậy lợi cho hắn quá rồi. Hai người nói thêm vài câu, Diệp Huyên bị Tiêu Diệp giày vò quá mệt mỏi, liền mơ màng thiếp đi trong lòng Tiêu Diệp.