Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Chương 18

Trước Sau

break
Khi đó bởi vì việc này phát sinh vào mấy ngày trước tiệc mừng thọ của La phu nhân, vì lẽ tiệc mừng thọ bị hoãn lại, hơn nửa năm sau cây lương thực mới có thu hoạch, cuộc sống của mọi người dễ chịu đi một chút, vừa vặn lại là đại thọ sáu mươi tuổi của La lão gia, vì lẽ đó lúc này mới cử hành tiệc mừng thọ. Khi đó bởi vì trong nhà quá túng thiếu, vì lẽ đó quà mừng thọ chỉ là bức bình phong nàng tự tay thêu, làm cho sắc mặt La Nam lúc đó cực kì khó coi .

Nghĩ tới đây, Thẩm Mẫu Đơn không nhịn được nhíu mày lại, bây giờ chỉ cách tiệc mừng thọ La thái thái còn nửa tháng, lúc trước nạn châu chấu cuối cùng là ngày đó phát sinh? Nàng nhớ tới ngày đó giữa không trung đều bị rất nhiều con châu chấu che kín lại, chi chít, che kín bầu trời, trong nháy mắt tất cả cây nông nghiệp, toàn bộ cây cối đều bị con châu chấu bò đầy, truyền đến tiếng gặm nhấm, khiến cho người ta tê cả da đầu.

Nạn châu chấu tại như vậy niên đại này là thiên tai thông thường , mấy năm sẽ có địa phương xảy ra nạn châu chấu, không thu hoạch được một hạt nào, một mảnh thê lương.

Chỉ là ngày nào xảy ra? Thẩm Mẫu Đơn nắm chặt nắm đấm, biết bây giờ không phải là lúc nghĩ cái này, bất kể như thế nào phải nghĩ ra biện pháp. Sau nạn châu chấu Thẩm gia cũng trôi qua rất là khổ cực, cho dù có tiền bạc cũng không mua được lương thực, vì lẽ đó hiện tại trước hết muốn làm là tích trữ nhiều lương thực, mặt khác cũng phải báo cho Trì đại ca, để Trì đại ca báo cho Yến vương, nếu như có thể sớm đưa ra quyết sách, bách tính gặp tai họa cũng đỡ hơn rất nhiều, chỉ là nên làm thế nào để nói cho Trì đại ca?

Nhìn tiểu thư sắc mặt từ trắng bệch chuyển thành tái nhợt, lại chuyển thành lo lắng, Tư Cúc có chút không rõ, trừng mắt nhìn, "Tiểu thư, người sao vậy?"

Thẩm Mẫu Đơn chỉ cảm thấy đầu căng đau, lắc lắc đầu, "Ta không sao, Tư Cúc ngươi đi ra ngoài trước đi."

Tư Cúc sau khi rời khỏi đây, Thẩm Mẫu Đơn nhìn chằm chằm túi nhỏ trên bàn trở nên trầm tư, qua nửa khắc, nàng đứng dậy, trở lại trước hòm, do dự, cuối cùng rốt cục vẫn là mở ra, đem hộp gấm ddiêu khắc tinh xảo bên trong lấy ra. Nhìn hộp gấm trong tay, nàng không nửa phần do dự, thay đổi thân y phục nam nhân, đội duy mũ, trở lại bên cạnh bàn, nhấc lên túi nhỏ trên bàn, ôm chặt hộp gấm đi ra cửa.

Thẩm Mẫu Đơn nhìn hiệu cầm đồ trước mắt, vuốt ve hộp gấm, sải bước đi đi vào, đem hộp gấm trong lòng đặt ở trên kệ dài, trầm giọng nói: "Đồ vật bên trong, ta muốn cầm chết."

Cầm chết, chính là không thể chuộc đồ lại. Nếu như là muốn cầm sống, chỉ là giá cả cầm sống giảm một nửa so với cầm chết, hơn nữa kỳ hạn cầm sống càng lâu, giá lại càng thấp, nàng hiện tại cần gấp nhiều bạc, căn bản không có khả năng cầm sống. Hơn nữa coi như cầm sống, sau hơn nửa năm nàng cũng không thể kiếm được bạc đem vật này chuộc về.

Quản gia hiệu cầm đồ thờ ơ mở ra hộp gấm, nhìn thấy chân trâu bên trong to bằng nắm đấm trẻ con tỏa ra ánh sáng lộng lẫy, lóng lánh cả người chợt run lên một cái, thân thể cũng đứng thẳng lên, kích động nhìn Thẩm Mẫu Đơn một chút, cẩn thận từng li từng tí đem viên trân trâu lớn nhất bên trong lấy ra, cẩn thận quan sát.

Nhìn ước chừng nửa khắc đồng hồ, lúc này mới ngẩng đầu lên, kích động nói: "Đúng là muốn cầm chết? Khách nhân có thể suy nghĩ kĩ lại." Trân châu cực phẩm như vậy có người cam lòng cầm đi, vẫn là cầm chết.

Thẩm Mẫu Đơn gật gật đầu, "Cầm chết, tất cả trân châu bên trong toàn bộ cầm hết đi, tốc độ nhanh lên một chút."

Quản gia có chút khó khăn, "Cái này, còn phải mời chưởng quỹ lại đây một chuyến, có thể sẽ lỡ ít thời gian."

"Làm phiền xin mau lên một chút."

Quản ra rất nhanh mời chưởng quỹ lại đây, chưởng quỹ nhìn trân châu cực phẩm cũng rất là kinh ngạc, đây thật là cực phẩm khó gặp, loại địa phương nhỏ này cho tới bây giờ chưa từng có trân châu như vậy, người trước mắt này rốt cuộc là ai? Nhìn trang phục tựa hồ cũng không phải là quý nhân. . . . . . Thời khắc này, chưởng quỹ trong lòng nổi lên lòng tham, tiền tài động lòng người, đối mặt cực phẩm trân châu như vậy, đại đa số lòng người sẽ nổi lên lòng tham.

Thẩm Mẫu Đơn tự nhiên cũng biết cái này, nàng mở miệng nói: "Đây là trì Đà chủ lái thuyền lâm sông Hoài để cho ta tới cầm cố đó, phiền chưởng quỹ kính xin mau lên." Dứt lời, lấy ra một tấm lệnh bài màu xanh mấy ngày trước đây Trì Ninh Bái cho, mặt trên có khắc một chữ Trì. Đây là cái ngày đó Trì Ninh Bái cho nàng dùng để phòng thân, nói là ở lâm sông Hoài đụng chuyện gì chỉ cần lấy ra lệnh bài này, người bình thường là sẽ không gây phiền toái cho nàng.

Chưởng quỹ sững sờ, cuối cùng lòng sợ hãi chiến thắng lòng tham của mình, để quản gia đi định giá trị, lại đi lấy ngân phiếu đưa cho Thẩm Mẫu Đơn. Thẩm Mẫu Đơn đem tầm ngân phiếu hai trăm lạng đặt ở trong bọc quần áo lúc này mới đi tới Trì gia. Trì gia bây giờ chỉ có một mình Trì Ninh Bái, phụ mẫu đều đã sớm mất, những năm này cũng vẫn sống nhờ thuỷ vận, thê thiếp cũng không có.

Rất nhanh có người dẫn Thẩm Mẫu Đơn tới chỗ Trì Ninh Bái, Thẩm Mẫu Đơn chờ người hầu Trì Ninh Bái lui xuống, lúc này mới tháo duy mũ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Trì Ninh Bái. Trì Ninh Bái mang theo nụ cười, nhìn thấy Mẫu Đơn nghiêm túc như vậy không khỏi cau mày nói: "Mẫu Đơn, muội sao vậy? Có người khi dễ muội?"

Thẩm Mẫu Đơn lắc lắc đầu, cầm túi nhỏ trong tay để lên bàn, sau đó mở

ra , lộ ra bên trong một tờ ngân phiếu đến. Trì Ninh Bái kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Mẫu Đơn, "Mẫu Đơn, đây là?"

Thẩm Mẫu Đơn thần sắc nghiêm túc nhìn Trì Ninh Bái, "Trì đại ca, muội hiện tại có chuyện muốn thương lượng cùng huynh. Trì đại ca, muội trước đây xem qua một quyển du ký, mặt trên từng ghi lại một câu nói như thế này, hạn hán cùng châu chấu, nạn châu chấu thường làm làm bạn với hạn mà đến, mấy quận huyện cạnh lâm sông Hoài nửa năm qua sông ngòi ao hồ khô cạn