Đi chừng mười năm phút, cuối cùng cũng tới nơi. Diệp Hàm Huyên đoán không sai, con đường dưới lòng đất này có thể thông tới khắp mọi nơi trong đặc khu này của Ly Mộ. Có thể xây một căn cứ ngầm lớn chừng này lại ngay địa bàn của Thiên Gia, Ly Mộ này thật không biết còn giấu bao âm mưu quỷ kế nữa.
Lối ra của cánh cửa lần này là một căn phòng nhỏ, Dực Phàm đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt nặng nề khép lại, trông thần trí của ông rất mệt mỏi, chắc hẳn những ngày qua ông ngủ không ngon. Dường như cảm nhận được có người tiến vào, Dực Phàm giật mình tỉnh giấc, hướng mắt nhìn về phía phát ra tiếng động.
"ŧıểυ Huyên....."
"Thầy....."
...............
Sáu giờ sau Diệp Hàm Huyên cùng với Dực Phàm thông qua con đường dưới lòng đất rời khỏi Ly Mộ. Điều bất ngờ là Alan từ đầu tới cuối không có bất kì hành động phản kháng nào, trái lại y còn rất thong dong, bình tĩnh. Việc này càng làm Diệp Hàm Huyên bất an....
"Từ đầu tới cuối có rất nhiều cơ hội thoát thân, tại sao anh không làm?"
Alan cười phong lưu nói, "Nếu tôi trả lời rằng lưu luyến Tần ŧıểυ thư, không lỡ rời xa cô, cô có tin không?"
Diệp Hàm Huyên lập tức lắc đầu phủ nhận, "Không tin!"
Alan nhún vai, bất đắc dĩ nói, "Haizz, cô có vẻ xem nhẹ mị lực của bản thân rồi! Nếu tôi có đi tù mọt gông chăng nữa, thi thoảng cô vào thăm tôi cũng không phải là không thể đi?"
Diệp Hàm Huyên quyết định không thăm dò thêm nữa, tên này luôn nói những câu không đúng trọng điểm, cố ý đánh lạc hướng cô. Lúc này đã là 1h đêm, nếu cô đoán không sai, phía trước chính là người của Thiên Gia. Chỉ một chút nữa thôi...kế hoạch của cô sắp thành công rồi!
Dực Phàm từ đầu tới cuối không nói một câu nào, dường như ông đang dùng chút sức lực còn lại của mình để gắng gượng. Bề ngoài ông vẫn tỏ ra mình ổn, nhưng kì thực xương một bên chân của ông đã nát, nếu không phải người đã rèn luyện hơn bốn mươi năm, chắc chắn đã ngất từ lâu rồi.
"Thầy, người......" Diệp Hàm Huyên trong đêm tối, không nhìn thấy được nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở nặng nề của ông, cô lo lắng nói khẽ.
"Xú nha đầu, con đang khinh thường thầy của mình đấy ư? Tiếp tục đi! Ta còn có thể chịu được." Dực Phàm cắn chặt răng nói.
Diệp Hàm Huyên khẽ thở dài, Alan dù cho hai bàn tay đã bị cô dùng còng số tám khoá lại, nhưng cô vẫn không yên tâm về y chút nào. Vì thế bất đắc dĩ không có nhiều thời gian quan tâm tới thầy của mình.
"Tần ŧıểυ thư à, cô yên tâm đi! Tôi sẽ không đào tẩu đâu mà! Cô xem, phía trước đang có một đoàn người cầm đuốc đi tới, không phải lão công nhà cô tới đón tới chứ?" Alan trông thấy vẻ mặt đề phòng mình như cháy nhà của Diệp Hàm Huyên, nói bâng quơ trêu chọc vào câu.
Chỉ là y không ngờ người dẫn đầu đám người kia- là chồng của Diệp Hàm Huyên- Kính Thiên Minh thật......
Diệp Hàm Huyên không tin vào mắt mình, người đàn ông kia....dù chỉ là một cái liếc mắt tuỳ tiện trong đám người, cô vẫn có thể nhận ra. Một thân y phục đen tuyền, dáng người cao lớn khiến toàn thân anh toát ra sự cường đại. Đôi mắt đã không còn vẻ "ngây thơ" như trước, thay vào đó đôi mắt hoa đào kia nheo lại, tối tăm vô cùng.
Kính Thiên Minh, anh có thể dẫn em đi được không......?
Kính Thiên Minh cảm giác ánh mắt quen thuộc của vợ yêu đang nhìn anh, từng chút, từng chút một dõi theo anh. Anh cảm nhận được cô ấy đang ở rất gần, trực giác mách bảo anh thế!
Lời của Thiên Ưng còn chưa kịp nói ra thì đã nhận lấy cái nhìn sắc lạnh của lão đại. Từ trước tới giờ lão đại hành sự luôn tính trước, nắm mọi việc tuỳ ý đùa bỡn trong lòng bàn tay, chỉ là từ khi có sự xuất hiện của phu nhân, quỹ đa͙σ được lập trình sẵn này dường như bị rối loạn. Nếu trước kia Thiên Ưng thấy lão đại nhà mình quá ưu tú, quá xuất sắc, tưởng như thần Zeus tối cao, không gì không làm được, thì bây giờ chí ít anh ta đã cảm nhận được ở lão đại chút hơi thở của con người. Lão đại đã cảm nhận được mùi vị của cuộc sống con người: hỉ, nộ, ái, ố....
Nhưng anh ta lại lo....
Lo lão đại không kiềm chế được bản thân, lo rằng phu nhân xảy ra chuyện gì, lão đại sẽ phát điên mất!
"Cậu, điều động thêm người tới khu này cho tôi! Còn nữa sáng mai tôi sẽ đích thân đem quân trực tiếp tấn công....."
"Kính Thiên Minh........"
Cuối hạ, đầu thu. Thời tiết có chút lạnh, lại ở vùng biên giới phía bắc nên gió rất mạnh. Từng trận từng trận kéo tới khiến người ta bất giác khẽ rùng mình. Chỉ là thanh âm trong trẻo kia, quen thuộc đến thế....
Ngay lập tức Kính Thiên Minh bất chấp tất cả, lao nhanh về phía Diệp Hàm Huyên. Cô ấy đứng đó, trên đỉnh núi cao đầy gió lộng. Mái tóc đen dài bay lượn tứ tung.
"ŧıểυ Huyên, đợi anh......"
Kính Thiên Minh hét lên, anh sợ, sợ ŧıểυ Huyên của anh lại một lần nữa xa anh....
Hai mươi năm trước một lần. Mười năm trước thêm một lần. Năm năm trước vận mệnh lại chia cắt hai người...
Không thể! Không thể để mất cô ấy thêm một lần nữa....
Diệp Hàm Huyên đôi mắt vô thần nhìn người đàn ông đang chạy về phía mình, sau đó không ngần ngại lùi từng bước về phía vực thẳm.
"Đừng mà ŧıểυ Huyên....."
"Tất cả đều là lỗi của anh! Đừng....."
_________
Mình có một món quà bất ngờ, độc nhất cho người đoán đúng nha! Đến tận c100 mới kết thúc à.