Thanh âm ấm áp vang lên khiến cô bé tỉnh giấc, cô bé mơ màng dụi dụi mắt, khẽ nói, "Cô..."
"Không được nha! Phải gọi ta là mami!"
Cô bé cứ nghĩ chuyện hôm qua chỉ là giấc mơ, hôm nay khi tỉnh dậy cô xinh đẹp cùng với ŧıểυ ca ca sẽ biến mất...
"Mami..." Cô bé không quen với cách xưng hô này nên có chút ngập ngừng nói.
"Ừm! Ngoan lắm bảo bối, để sáng nay mami đích thân chuẩn bị bữa sáng cho con nhé! Con tự vệ sinh cá nhân được chứ?"
"Dạ, được ạ!"
Triệu Ngọc Hinh gật đầu hài lòng, trước khi xuống lầu còn không quên nói với cô bé, "Mami chuẩn bị bữa sáng hơi lâu nha! Nếu con xong sớm thì xuống gốc cây lê dưới nhà chăm chim với ŧıểυ ca ca của con nhé!"
......
Diệp Hàm Huyên chậm rãi bước xuống dưới lầu. Nhớ lời cô xinh đẹp, à không mami nói, cô bé mở cửa, chạy đến gốc cây lê trước nhà.
Mami nói không sai nha! ŧıểυ ca ca quả nhiên đang đứng dưới gốc cây lê, còn đang loáy hoáy làm gì đó.
"ŧıểυ ca ca...." Cô bé hí hửng chạy lại, có chút xấu hổ nên hai bàn tay cứ đan xen chặt vào nhau.
Cậu bé đang mải miết chăm con chim non mà cậu mới bắt được trên cây tuần trước, thì thấy cô bé đi ra! Vốn định hỏi han cô bé vài cậu, mà ba chữ "ŧıểυ ca ca" kia như vết nhọt đâm sâu trong lòng cậu bé! Cậu còn chưa quên cái tên ŧıểυ Minh Tử kia đâu!
"ŧıểυ ca ca, anh giận em sao?"
"ŧıểυ ca ca, anh giận em đúng không?"
"ŧıểυ ca ca, nói gì đi mà...." Cô bé chu môi năn nỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn do vừa mới tỉnh dậy, còn đem theo chút mơ màng.
"Không được gọi là ŧıểυ ca ca nữa! Ừmmm...Gọi là anh trai nhỏ đi!" Cậu bé không chịu được cô bé lải nhải bên tai, đành bất đắc dĩ ra điều kiện!
"Oaaaaa....."
Cô bé sung sướиɠ kêu lên. Vội ôm chầm lấy cậu bé, phấn khích nói, "ŧıểυ...À, anh trai nhỏ, anh trai nhỏ tốt quá!!!"
Cậu bé từ nhỏ đã không thích người khác động tay động chân với mình, nhất là sinh vật khác giới như này, nhưng không hiểu sao bé gái khả ái, mềm mềm dụi cái đầu nhỏ vào bụng vào bé- cậu lại không nảy sinh cảm giác chán ghét.
Mãi lúc sau cô bé mới nhận ra mình có hành vi phấn khích quá đà, vội xoa xoa chóp mũi, xấu hổ buông cậu bé ra.
"Hì...hì...Anh trai nhỏ cuối cùng cũng chịu chơi với em. Anh đang làm gì đó?"
Cậu bé còn đang ngây người vì trước ngực không còn cảm giác ấm áp ban nãy nữa, lại nghe giọng nói ngọt ngào kia- càng khiến tâm cậu bé mềm nhũn, dịu giọng nói, "Chú chim non vừa mới mất mẹ tuần trước, anh đang chăm nó, chờ nó lớn lên."
"Oaaaaa....Anh trai nhỏ giỏi quá!"
"Ừm, có muốn đút cho nó ăn không?"
"Em làm được sao?" Cô bé không tin hỏi lại.
Cậu bé trầm mặc một lúc, sau mím môi nói, "Anh dạy em làm."
Triệu Ngọc Hinh mới làm xong bữa sáng, từ xa trông thấy hai đứa nhỏ thân thiết như thế, trong lòng trào dâng cảm giác mãnh liệt! Ây, ai bảo tên nhóc kia khó tính như ông cụ non? Lạnh lùng, cộc cằn chứ? Hừmmmmm....
Nếu lão chồng của bà ở đây, trán sẽ nổi lên từng vạch đen mà nói: Chọc mù mắt anh đi! Đây có phải ŧıểυ tử nhà chúng ta không? Cũng biết thương hoa tiếc ngọc cơ à?
Triệu Ngọc Hinh đi vòng ra phía cửa sau, lén lút lấp sau bụi cỏ, nụ cười vô sỉ nghe ngóng hai đứa nhỏ nói chuyện.
"Anh này, ở đây tên là gì vậy?"
"Không có tên. Do ba mẹ cãi nhau nên mẹ đem anh trốn tới đây một thời gian thôi!"
"Vậy ư? Hay là em đặt tên được không?"
"Ừm."
"Ở đây có gốc hoa lê, cô giáo em nói mùa xuân hoa lê sẽ nở trắng xoá một vùng trời, rất đẹp luôn! Hay đặt là Lê viên đi, có được không anh?"
"Ừm, bảo bối ngoan, thông minh lắm!"
Bà mẹ nào đó lấp sau bụi cây, có chút không tin vào lỗ tai mình, thằng nhóc kia đã gọi con gái nhà người ta là bảo bối sao? Với lại nó vốn coi trời bằng vung, những đứa trẻ đồng trang lứa luôn bị nó khinh bỉ về chỉ số IQ, nay lại đi khen cô bé thông minh?
"Mùa xuân em muốn ngắm hoa lê."
"Ừm, tất cả hoa lê sẽ để cho em ngắm."
Chợt cô bé hình như có chuyện vui, cười trộm một tiếng, đôi mắt cong cong như hình trăng non, như đem hết sao trời đính lên đó!
Cô bé vừa nói xong, thì nghe thấy bụi cây phía bên kia phát ra tiếng động- hình như có chút quen tai!
Cậu bé khuôn mặt đen xì như đít nồi! Cố gắng kiềm chế không ném cô bé ra khỏi nhà, giữ chút phong độ nói,
"Em nói sai rồi! Phải là anh trai nhỏ, chim lớn!"
"Không được!" Cô bé lập tức lắc đầu phủ định.
"Tại sao?"
"Bởi vì cô giáo em dặn là không được nói dối, nói dối là hư! Hay là thế này đi, chờ anh trai lớn, chim nhỏ cũng lớn lên, em sẽ nói là anh trai lớn, chim lớn nhé?!?"
Nhìn khuôn mặt ngây thơ, khả ái kia nói mấy lời này, cậu bé thật muốn hét lên rằng: không lẽ em định giữa đám đông hét lên cái này à? Mẹ nó, sự đa nghĩa của ngôn ngữ đôi khi cũng thật đáng sợ....
Sau khi dùng xong bữa sáng, cô bé dù không muốn những vẫn phải chào tạm biệt mẹ con cậu bé ra về. Hai mẹ con nào đó đều không muốn rời xa cô bé đáng yêu này, sống chết không cho cô bé đi!
Mãi đến khi cô bé hứa ngày mai sẽ đến chơi tiếp, hai người mới chịu.
"Chờ đã, bảo bối, em còn quên thứ gì đó?"
"Hả???"
Cậu bé cố gắng giữ bình tĩnh, khẽ ho khan nói, "Chuyện tối hôm qua giữa mẹ và em, anh vô tình nghe thấy rồi! Thế này đi, nể tình em ngoan ngoãn như vậy, anh miễn cưỡng đồng ý cho em làm con dâu mẹ anh!"
"Oaaaa...Anh trai nhỏ là số một."
Cô bé dù rất vui vì tương lai có thể ở bên anh trai nhỏ, những vẫn kiên quyết về nhà ngay, cô không muốn mẹ lo lắng.
Bàn tay bé nhỏ của cô chợt bị cậu bé nắm chặt lại, "Vậy thì em sẽ là vợ anh rồi! Người ta nói khi tạm biệt, vợ sẽ thơm lên má chồng hai cái!"
Cô bé đơ phỗng đứng đó, thơm sao? Cái này cô có biết! Nhưng mà cô không có bố, đương nhiên không biết vợ chồng là gì, chỉ ngây ngô thơm lên má cậu bé hai cái.
"Chụt...."
"Chụt...."
"Dù là một cái nắm tay, anh cũng nguyện nắm tay em cả đời, ŧıểυ Huyên!"
Một cái, một cái nắm tay cũng nguyện nắm cả đời sao......
Một cái, một cái nắm tay cũng nguyện nắm cả đời sao......