Lại một mùa hoa lê sắp tàn. ŧıểυ thiếu gia nhà họ Kính vừa hay tròn ba tuổi.
Kính Thiên Minh một thân thon dài ngồi dựa vào thành ghế, trên tay đung đưa chén trà nóng hổi.
"Thiên Tà, cậu có thấy trà hôm nay hơi chua không?" Kính Thiên Minh vừa đưa lên miệng nhấp thử thì cau mày hỏi.
Thiên Tà khẽ hắng giọng, ngụm trà chỉ thiếu chút phun ra ngoài. Hắn nào dám nói: còn không phải lão đại ăn dấm chua với ŧıểυ thiếu gia sao?
Kính Thiên Minh đương nhiên nhìn ra biểu tình kì quái của của Thiên Tà, anh hừ lạnh nói, "Cậu còn không mau lăn về Thiên Gia xử lí công việc cho tôi?"y
Lại xử lí công việc.... Từ khi Cyril và Diệp ŧıểυ Dung chôn thây nơi biển lửa, lão đại lấy cớ "chăm sóc phu nhân mang bầu" giao mọi sự ở Thiên Gia cho mấy người bọn họ. Thiên Tà hắn vừa hay là đại công thần có công xâm nhập lòng địch, vì thế công việc chồng chất càng nhiều. Chỉ trừ trường hợp có việc gấp mới đến tay lão đại nhà hắn.
Thành ra đã ba năm, năm tháng hắn chưa có thời gian nghỉ ngơi. Hôm nay khó khăn lắm trùng ngày sinh thần của ŧıểυ thiếu gia, vậy mà lão đại còn có ý định đuổi hắn về Thiên Gia, có ác không cơ chứ?
Tưởng hắn không biết chắc, lão đại chính là giận cá chém thớt, ghen tị với ŧıểυ thiếu gia được phu nhân cưng chiều, giận dỗi phu nhân làm ngơ với mình. Lão đại của bọn họ ấy à- chính là quỷ hẹp hòi! Không những hẹp hòi còn vô cùng gian trá!
Ai chứ Thiên Tà là người nắm rõ kế hoạch "vô sỉ" của lão đại nhà mình. Phương châm của ngài là: Trước lạ sau quen- mom mem làm ông xã!
Lão đại đã sớm tia phu nhân từ lâu, còn giả bộ ngốc nghếch lừa con gái nhà người ta, có đáng khinh không chứ? Nhưng không thể phủ nhận kế hoạch này thành công mĩ mãn...
"Ah, lão đại, đợi tôi....." Thiên Tà giật mình, thấy Kính Thiên Minh đã rời đi từ lúc nào, vội vàng chạy theo.
.........
Cửa lớn Kính gia lúc này đã khá đông người, Kính Thiên Minh chỉ nhàn nhạt lướt qua đã trông thấy vợ yêu nhà mình- đương nhiên còn có ŧıểυ tử chết tiệt nào đó!
"Kính Tử Ngôn!"
ŧıểυ thiếu gia nhà họ Kính vốn đang âu yếm ôm đùi mami nhà mình, nghe thấy papa đại nhân gọi, dù cách khá xa nhưng cậu vẫn nghe rõ tiếng nghiến răng nghiến lợi kèn kẹt.
"Mami, con sợ...."
Diệp Hàm Huyên cảm giác nhóc con run rẩy ôm chặt lấy cô thì thoáng đau lòng, dù sao trước đây khi còn trong bụng mẹ thằng bé đã chịu nhiều thiệt thòi. Vậy mà lão chồng kia cũng thật không biết điều, suốt ngày ăn dấm chua với chính con trai mình!
"Ngôn bảo bối ngoan, đừng sợ. Có mami ở đây, ai đó đừng hòng động vào một cái lông chân của con!"
"Ai đó" ở đây đương nhiên là ám chỉ anh! Kính Thiên Minh đương nhiên biết chứ! Cái thằng nhóc kia hơi tí là dùng vẻ mặt đáng thương lừa lấy tình cảm của vợ anh, có đáng ghét không cơ chứ? Anh chỉ hận không thể đem "kẻ thù số một" kia quẳng đi thật xa! Tốt nhất là đến Thiên Gia rèn một thời gian cho biết mùi.
Anh cũng muốn dùng chiêu "khổ nhục kế" lắm chứ! Khổ nỗi ngày trước anh giả ngốc rồi, vợ yêu còn lâu mới tin anh nữa...... Bi ai! Cuộc đời quá bi ai!
"Tử Ngôn, lại đây với bác nào." Tần Cảnh Dật vừa mới tới, trên mình một thân quân phục uy nghi, dịu dàng nhìn Ngôn bảo bối nói.
Kính Tử Ngôn đôi mắt rất nhanh lướt qua tia giảo hoạt, cha à, hôm nay con sẽ cho người nếm chút mùi đau khổ! Cơ thể bảo bối tròn tròn, mềm mại như chiếc bánh bao nhỏ ập vào lòng khiến tâm can Tần Cảnh Dật mềm nhũn như cháo.
"Bác trai, bảo bối nhớ người...."
Tần Cảnh Dật ôn nhu xoa đầu Ngôn bảo bối, gật đầu nói, "Bác cũng nhớ bảo bối, gần đây cha con còn bắt nạt con nữa không?"
Ngôn bảo bối vội vã lắc đầu nhưng đôi mắt trong suốt kia tràn đầy sự sợ hãi. Tần Cảnh Dật trông thấy mà đau lòng, mới mấy tháng không gặp mà bảo bối nhỏ đã chịu nhiều ủy khuất đến thế, đều tại tên họ Kính kia!
"Từ đầu tôi đã đoán trước cậu là người chồng tồi, người cha tệ rồi mà! Dù thế nào thì thằng bé cũng chỉ mới ba tuổi!"
Câu nói của Tần Cảnh Dật đem theo hàn khí không hề che giấu. Kính Thiên Minh bất đắc dĩ day trán, thằng nhỏ kia lại châm dầu vào lửa rồi! Vốn dĩ Tần Cảnh Dật luôn không ưa người em vợ là anh, bây giờ anh lại chọc phải "cháu trai cưng" của người ta, người ta không xù lông mới lạ!
Kính Thiên Minh còn chưa kịp nói gì thì Tần Cảnh Dật đã bồi thêm một câu xanh rờn, "Ngôn bảo bối, chờ xong tiệc sinh nhật của con, bác dẫn mẹ con con về nhà ông bà nɠɵạı ở luôn!"
"Anh vợ, anh đừng có mà quá đáng! Vợ yêu...." vợ yêu phải ở nhà với em, còn ŧıểυ tử thối kia anh đem nó "chim cút" càng xa càng tốt! Kính Thiên Minh vốn định nói thế, chỉ là lời chưa kịp tuôn ra thì đã nhận lấy ánh mắt sắc lẹm của vợ yêu! Biết ngay mà! Kính Thiên Minh tự hỏi Kính Tử Ngôn nó có cái gì tốt chứ? Tại sao vợ yêu lại cưng chiều, bao che nó như thế? Thật là con trai thì cưng chiều, chồng thì ghẻ lạnh...