Một đôi trai tài gái sắc sánh đôi nhau- này cũng thật đau mắt đi! Chàng trai kia dung nhan, khí chất đều thuộc hàng cực phẩm- mà cô gái bên cạnh y, dù đeo khẩu trang kín mít, lại đội một cái mũ lưỡi trai đen tuyền nhưng cũng không khó nhận ra nàng là một tuyệt sắc mỹ nhân.
Đáng chết hơn nữa, chàng trai còn rất ân cần, kiên nhẫn với bạn gái của mình, từng thái độ đều rất tỉ mỉ, săn sóc. Điều này thật khiến cho những cô gái trẻ ở đây nhìn đỏ con mắt! Con trai thời nay chung tình đã hiếm- người ta còn là cao phú soái nữa!
"Hắt xì......"
Diệp Hàm Huyên xoa xoa chóp mũi của mình, quả nhiên thân thể của phụ nữ mang thai vẫn là mẫn cảm nhất, chỉ là cơn gió nhẹ thoảng qua thôi mà! Nếu là thân thể trước kia của Diệp Hàm Huyên, ngâm trong gió tuyết, hồ băng cũng không hề hấn gì.
"Em đấy, thật khiến cho người ta không có giây phút nào an tâm."
Sở Kinh Dực cởi chiếc áo khoác dạ bên ngoài của mình, phủ lên thân thể mảnh mai kia. Chiếc áo có vẻ quá dài so với thể hình của Diệp Hàm Huyên, cô dở khóc dở cười nhìn đuôi áo chạm tới quá đầu gối!
Nghĩ lại trước kia Sở Kinh Dực cũng chỉ cao hơn cô một chút, giờ anh ấy đã cao lớn chừng này, thời gian trôi qua nhanh quá.....
Hành động dịu dàng ôn nhu kia của Sở Kinh Dực khiến cho những thiếu nữ đang độ tuổi hoài xuân kia trái tim rung rinh lệch nhịp, ga lăng quá!!!!! Các cô nàng làm cẩu độc thân đã bi ai lắm rồi, đằng này còn bị người ta rắc cho một đống thức ăn chó!!!!
Ông trời ơi! Lại còn là một siêu cấp đại soái ca......
Có người không nhịn được mà kích động hét lên, "Ôi, nhìn kìa! Anh đẹp trai này đối xử tốt với bạn gái quá!"
Sở Kinh Dực ưu nhã gật đầu, đôi mắt hoa đào ánh lên tia thoả mãn, ít ra anh còn có cơ hội chăm sóc cô ấy!
"Ôi, mẹ nó, anh đẹp trai ơi, anh có bạn gái rồi thì đừng có thả thính người ta nữa được không?"
"Quay đi quay lại tôi mất xừ trái tim rồi hic...."
Diệp Hàm Huyên mơ hồ nhận ra điều gì đó, trong lòng có chút rối rắm, vừa muốn tiến lên giải thích thì Sở Kinh Dực đã kéo cô đi, không cho cô có cơ hội nói gì.
"Sở thần kinh, anh..."
Đối với cách xưng hô quen thuộc này từ cô, Sở Kinh Dực biết cô ấy đã quay lại thành Diệp ma nữ rồi! Anh khẽ cười nói, "Em gọi anh như vậy, người ta lại tưởng anh mắc bệnh thần kinh gì thì sao? Ai dám lấy anh nữa?"
"Anh không phải gọi em là Diệp ma nữ sao?"
"Em khác, em có chồng còn anh chưa có vợ."
"............." Cái lí lẽ này của Sở Kinh Dực, Diệp Hàm Huyên cũng thật cạn lời. Ai bảo từ lúc Sở Kinh Dực đồng ý đem cô quay lại, hảo cảm của cô dành cho anh tăng lên như cấp số nhân ấy chứ! Không nhịn được mà gọi anh bằng cái tên quen thuộc "Sở thần kinh".
Thuận theo đường đi, hai người dừng trước một cửa hàng quần áo. Sở Kinh Dực vuốt cằm, chỉ vào một chiếc áo dạ màu xanh saphie nói,
"Nào, em thử bộ đồ này đi."
"Hả?"
"Nhanh thử đi cho anh xem. Lần này nữ hoàng bệ hạ quay trở về cho những kẻ kia trố mắt lên nhìn chứ!"
Diệp Hàm Huyên phá cười thanh lệ, lúc này cô mới phát hiện ra Sở Kinh Dực cũng thật có khiếu hài hước, gì mà nữ hoàng bệ hạ chứ! Nhưng cô vẫn đón nhận chiếc áo từ tay cô nhân viên, đem vào trong phòng thay đồ thử.
"Chiếc váy rộng màu trắng này hơi mỏng, kiểu dáng cũng không tệ, cửa hàng các cô có kiểu nào dày hơn không?"
"Ah...Có ạ, Lưu Sương cô mau đi lấy mẫu 097 trong bộ sưu tập mùa đông năm nay của Gucci."
Cô gái lại nhìn Sở Kinh Dực cười trộm, "Phu nhân nhà ngài thật có phúc."
Vành tai Sở Kinh Dực rất nhanh phiếm hồng, tuy nhiên anh vẫn giữ bình tĩnh, nói, "Chút nữa cô ấy ra, cô đưa cho cô ấy thử tiếp nhé!"
Sở Kinh Dực biết thời gian anh được ở bên Diệp Hàm Huyên không còn nhiều nữa, chiếc đồng hồ thời gian đang trôi đi một cách vô tình, anh phải trân trọng từng giây phút. Trong lúc cô ấy thử đồ anh phải sang cửa hàng kế bên xem trang sức mới được.
Cô gái quản lí cửa hàng nhìn theo bóng lưng cao lớn của người đàn ông đang xa dần, đàn ông tốt như vậy bây giờ còn mất người chứ?
"Hoan nghênh quý khách."
Người quản lí nhìn cô gái vừa mới tới vội chạy đến cười niềm nở. Hôm nay cửa hàng của bọn họ thật có phúc a, liên tục xuất hiện tuấn nam mỹ nữ ghé.
"Thiếu phu nhân, ngài đi cẩn thận kẻo kinh động tới ŧıểυ thiếu gia...."
Cô gái nghe vậy thì thẹn thùng nói, "Được rồi dì Hiền, dì đừng lo, cháu không sao mà."
"Ồ, áo dạ kia là đồ đôi đúng không?" Tần Gia Dung lắm này đang mang trên mình khuôn mặt của Diệp Hàm Huyên, vừa vặn chỉ tay vào chiếc áo dạ nam saphie khi nãy Sở Kinh Dực chọn trúng.
Người quản lí gật đầu nói, "Vị ŧıểυ thư này thật có mắt nhìn. Đây là chiếc áo cặp độc nhất của một nhà thiết kế Gucci..."
"Vậy gói lại cho tôi đi."
"Cái này, tôi chưa kịp nói xong, bộ đồ này đã được vị ŧıểυ thư đang thay đồ bên trong đặt trước."
________
Hello mọi người, chuyện là sau tết tui có ý định in sách "Mật Tình- Tổng Tài Giả Ngốc Cấm Dụ Dỗ!" (hiện tui đang gom đơn để in càng nhiều càng rẻ ấy ạ)
Ai có nhu cầu thì ib qua mess đặt trước giúp tui với nha! Tui không in thừa đâu@@ In đặt thì in số lượng bằng ý thôi à.
Cảm ơn mọi người ạ. Ai muốn xem kĩ hơn thì đọc chương "In sách" phía sau á ><